Chương trước
Chương sau
Edit: USER

Beta: Suhao, Bạc Hà

Khi người khác hỏi, Hoàng Tinh luôn nói rằng cô bị ngã.

Ừm, mỗi lần đều ngã bị thương trên mặt à, mà lần nào ngã trên mặt cũng in năm ngón tay đỏ chót ha.

Ninh Thư đeo khẩu trang, mặt trong khẩu trang ma sát với mặt khiến mặt càng thêm sưng, đau rát, cô dùng khăn lụa quấn quanh đầu, đeo kính râm lên.

Ninh Thư cảm thấy mình như là một cô gái Ả Rập vậy, đi ra ngoài lúc nào cũng phải quấn khăn đen.

Ninh Thư đạp xe chở hai đứa nhỏ đến trường học.

Đến cách cổng trường tiểu học không xa, Ninh Thư dừng lại không tới gần cổng, nói với Mã Lam Lam: “Con vào đi, mẹ ở đây nhìn con.”

Mã Lam Lam nhảy xuống từ xe đạp, Ninh Thư nhìn cặp sách cũ trên lưng Mã Lam Lam, nói: “Khi nào nghỉ học mẹ sẽ đưa con đi mua cặp mới, mua đồ dùng học tập mới, mua quần áo mới.”

Mã Lam Lam mở to hai mắt, ngạc nhiên nhìn Ninh Thư, vội vàng hỏi: “Thật ạ?”

Ninh Thư muốn cười một chút, kết quả lại đụng vào miệng vết thương, đành nói: “Đương nhiên là thật.”

“Mẹ ơi, con cũng muốn mua váy.” Mã Song Song bên cạnh đáng yêu nói.

“Mẹ sẽ mua hết.”

Nhìn bóng dáng Mã Lam Lam nhảy nhót vào cổng trường, Ninh Thư thở dài một hơi.

Cặp chị em này chắc rằng quanh năm suốt tháng đều không bao giờ được mua đồ mới.

Quần áo đều là người khác cho, nhà này một cái, nhà kia một cái.

Những thứ mà người khác không cần đều đưa cho Hoàng Tinh, nói rằng có thể để con cô ấy mặc.

Quần áo, cặp sách, đồ dùng học tập linh tinh, thứ gì có thể sử dụng được đều dùng cả.

Mã Lam Lam đã nhiều lần nói với Ninh Thư, mẹ, con không muốn mặc quần áo người ta vứt đi, con không muốn dùng đồ mà người ta không cần nữa.

Ở trường học sẽ có bạn nói, đây là quần áo của tôi, cho dù tôi mặc rách rồi, hỏng rồi cũng không muốn đưa cho Mã Lam Lam.

Quan hệ xã hội của đứa nhỏ lại càng khó khăn hơn.

Lần nào Hoàng Tinh nghe thấy con nói vậy đều đáp rằng trong nhà không có tiền, còn nói vật này vẫn có thể dùng.

Đây vốn là những thứ không đáng bao nhiêu, hành động của Hoàng Tinh lại khiến cho chính bản thân mình và con càng trở nên thảm hại.

Mỗi ngày Hoàng Tinh đều sống trong trạng thái khủng hoảng kinh tế, Mã Dũng Quân chưa bao giờ đưa tiền cho cô ấy, nên tất cả sinh kế trong nhà đều chỉ có thể dựa vào một mình cô.

Người chồng không chỉ không đáng tin còn thích đánh người, khiến Hoàng Tinh hình thành loại tâm lý tiêu cực, trong lòng lúc nào cũng tràn ngập cảm giác không an toàn.

Tiết kiệm rồi lại tiết kiệm, chỉ sợ dùng nhiều một chút thì ngày mai sẽ không có cơm ăn.

Đây chính là cảm giác đã mang bệnh sắp chết lại còn thấy nồi cơm trong nhà chỉ còn đáy, không một ngày nào là không lo âu.

Sau khi gửi con gái nhỏ cho cô giáo mầm non, Ninh Thư đến bệnh viện kiểm tra.

Thuận tiện mua ít thuốc.

Đánh người đúng là thoải mái, nhưng hậu quả để lại rất nghiêm trọng, Ninh Thư nở một nụ cười lạnh lẽo.

Đàn ông bạo lực còn cặn bã hơn những kẻ bạc tình.

Người ta ít nhất cũng không động thủ với người mình yêu, còn loại cặn bã này chỉ dám động thủ với người thân của mình.

Có chọn thì cũng là chọn người có địa vị thấp trong gia đình, phụ nữ và con cái.

Cặn bã, đúng là cặn bã.

Bác sĩ giám định khung xương sụn trên mặt bị tổn thương, có chấn động bên trong não.

Sở dĩ có cái chấn động não này là do Ninh Thư cố ý nói triệu chứng nghiêm trọng một chút.

Vốn là phải nằm viện, Ninh Thư chống tường bệnh viện, kiên quyết nói mình không cần nằm.

Bác sĩ bất đắc dĩ phải kê một đơn thuốc, nhắc nhở Ninh Thư chú ý nghỉ ngơi.

Hoàng Tinh về cơ bản là khách quen của bệnh viện.

Về đến nhà, Ninh Thư tìm trong tủ quần áo một cái hộp giấy, trong này đều là bệnh án của Hoàng Tinh.

Hoàng Tinh chỉ đến bệnh viện kiểm tra khi cảm thấy vết thương quá nghiêm trọng, nếu là bình thường, nhịn một chút là xong.

Một chồng bệnh án dày.

Một tờ rồi lại một tờ, Ninh Thư nhìn qua các bản báo cáo, đủ các loại thương thế.

Hơn nữa cũng có một lần bị bỏng, lúc đó Mã Dũng Quân đã trực tiếp ném đồ ăn nóng vào người Hoàng Tinh.

Thân thể này đã mong manh lắm rồi.

Thậm chí đôi khi Mã Dũng Quân còn “chào hỏi” mấy chỗ riêng tư của Hoàng Tinh như mông, *** linh tinh, khiến Hoàng Tinh xấu hổ khi đến bệnh viện kiểm tra.

Một số bệnh án còn bị Mã Dũng Quân xé rách.

Có lúc Hoàng Tinh bị đánh đến không chịu nổi nữa sẽ cầm mấy thứ này đi tìm Tổ Dân Phố tố cáo, đi tìm các hội phụ nữ giành quyền lợi.

Nếu Mã Dũng Quân biết có thứ gây bất lợi cho hắn, chắc chắn sẽ nhanh chóng mang mấy thứ này đi hủy.

Ninh Thư cất biên lai cùng bệnh án lại, giấu ở một chỗ thật kín.

Những thứ này đều là chứng cứ.

Ninh Thư lấy ra một bình thuốc, bôi một ít nước thuốc lên mặt.

Gương mặt này ấy hả, có dung mạo xinh đẹp trời sinh nhưng lại bị người ta cay, tên khốn kiếp Mã Dũng Quân, luôn cố ý đánh vào mặt Hoàng Tinh.

Nhất định phải khiến cho hắn nếm một chút cảm giác xương cốt phân rã.

Sau khi giấu kỹ đống tài liệu, Ninh Thư lại vội vàng đến văn phòng giới thiệu hôn nhân.

Sở dĩ tới đây bởi vì nếu có thể mai mối một đôi thành công, công ty sẽ trích phần trăm ra cho, hơn nữa cũng rất hậu hĩnh.

Hoàng Tinh cần tiền nuôi con, rất cần tiền.

Có điều cho tới bây giờ cô vẫn chưa hoàn thành một đơn nào, khách hàng đều không hài lòng với đối phương.

Hoàng Tinh là loại người ăn nói vụng về, mà công việc bà mối này dựa vào cái miệng, ví dụ như cặn bã Mã Dũng Quân vẫn có thể chém ra đủ các kiểu tinh hoa.

Kết quả tiền không kiếm được, trái lại còn bị Mã Dũng Quân đánh một trận.

Nguyên nhân chính là Hoàng Tinh đi gặp người đàn ông khác.

Vốn là sắp xếp hai bên nam nữ gặp mặt, tiếp xúc với người đàn ông khác là việc hết sức bình thường.

Vậy mà Mã Dũng Quân lại thích nghi thần nghi quỷ, hoài nghi lòng chung thủy của Hoàng Tinh, thích phóng đại sự việc, bóp méo sự thật.

Ninh Thư cảm thấy công việc này có khả năng không làm tiếp được.

Ninh Thư đi đến vị trí của mình, đã có khách hàng ngồi đấy chờ cô.

Ninh Thư liên tục xin lỗi, nói: “Xin hỏi cô có yêu cầu gì với đối phương.”

Đeo kính râm với khẩu trang ở trong phòng là rất kỳ lạ, Ninh Thư đành phải cởi ra, lộ ra khuôn mặt sưng phồng của mình.

Khách hàng: …

Ninh Thư một mặt bình tĩnh nói: “Tôi bị ngã, lúc xuống cầu thang không cẩn thận bị ngã.”

Đây quả thật là một cái cớ tốt, ai có mắt một chút đều sẽ không hỏi nữa.

Khách hàng lần này là một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, ăn mặc thời thượng, từ thành phố lớn đến đây.

Dù không tính là xinh đẹp nhưng trên người mang một cảm giác phong trần khoáng đạt.

Khách hàng nói là lớn tuổi rồi, đến lúc phải kết hôn.

Nên đến văn phòng giới thiệu hôn nhân này.

Ninh Thư nhắc lại: “Cô có yêu cầu gì đối với đối tượng tương lai của cô không?”

Nữ khách hàng nghĩ nghĩ nói: “Chân dài trai đẹp khí chất tốt, văn phải được như Lý Bạch, võ phải sánh ngang Lý Tiểu Long, biết kiếm tiền nuôi gia đình, đừng có ăn bám tôi, luôn nhíu mày lạnh lùng với mấy đoá hoa dại kiều diễm, về nhà thì cúi đầu làm trung khuyển yêu thương tôi, đó là yêu cầu của tôi.”

Ninh Thư mặt không đổi sắc nói: “Xin lỗi nhưng đây không phải người, xin cô hãy đổi yêu cầu khác.”

Nữ khách hàng: “Ồ, vậy thì, còn sống là được.”

Ninh Thư: …

Nếu từ đầu nói như vậy thì có phải nhanh không, còn phải nói cả một đống yêu cầu kia.

Một buổi sáng cứ như thế trôi qua.

Ninh Thư đến đón hai đứa nhỏ về nhà ăn cơm trưa, ăn cơm trưa xong lại đưa đến trường một chuyến nữa.

Một ngày tính cả thời gian giặt quần áo, nấu cơm, một ngày đưa con đi học thì phải đi tổng cộng sáu chuyến.

Đến giữa trưa, ông chủ ở văn phòng giới thiệu hôn nhân gọi Ninh Thư đến, nói cô không thích hợp làm công việc này.

Trước đó không nói là lúc làm việc mặt mũi luôn bầm dập, đến đây mai mối một cặp cũng không thành.

Ông chủ cho một ít tiền lương gốc.

Bị sa thải vốn không ngoài dự tính của Ninh Thư, vốn dĩ Hoàng Tinh không phải là người lanh lợi, nhiều năm chịu bạo lực gia đình khiến cô mất mặt vô cùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.