Chương trước
Chương sau
Edit: USER

Beta: Suhao, EE

Mã Lam Lam bỏ cặp xuống, rót cho hắn một cốc nước.

Mã Dũng Quân uống nước Mã Lam Lam đưa, nhưng lại nhìn con gái nhỏ Mã Song Song, hỏi: “Hôm nay ở trường có nghe lời thầy cô không?”

Mã Song Song buộc tóc hai bím, vẻ mặt đáng yêu, giọng trẻ con mềm mại nói: “Song Song rất nghe lời.”

Mã Lam Lam đứng bên cạnh, mím chặt môi, xoay người vào trong phòng.

Ninh Thư đứng ở cửa phòng bếp thấy Mã Lam Lam tức giận bỏ đi.

Lòng con người đều lớn như nhau, sao lại không thể công bằng chút chứ.

Ninh Thư thở dài, nhiệm vụ dính đến trẻ nhỏ thực sự không dễ làm.

Mã Dũng Quân rất bất công, dùng hai loại thái độ trái ngược đối xử với hai đứa nhỏ.

Với con gái cả thì hận không thể đánh nó đến khi mặt tím xanh lại, mặc kệ cả dung mạo con gái.

Không thèm nghĩ đến việc con gái cả vẫn là trẻ con, cứ phải đánh vào mặt. Với con gái nhỏ thì đôi khi cho một cái kẹo hay một món đồ chơi nào đấy.

Con gái cả giống hệt cỏ dại ven đường. Sự phân biệt đối xử đáng ghen ghét, đáng tức giận.

Chắc bây giờ Mã Lam Lam ở trong phòng đang tức điên người.

Tính cách Mã Lam Lam có chút đanh đá, có lẽ là do từ nhỏ sống trong hoàn cảnh như thế này, trong lòng cất giấu nhiều suy nghĩ.

Có chút mâu thuẫn với gia đình này.

Sợ có người nhìn thấy cảnh ngày nào bố mình cũng đánh mẹ mình, mẹ mình thì lúc nào cũng mặt mũi bầm dập.

Nói không chừng, trong lòng Mã Lam Lam rất căm ghét người bố Mã Dũng Quân của mình.

Cơ thể Mã Dũng Quân không thoải mái, nên hôm nay là một ngày hiếm hoi hắn ở trong nhà.

Vừa ngủ bên cạnh Ninh Thư vừa ngáy, làm Ninh Thư hết sức buồn nôn.

Nghiến răng đánh rắm đúng là ghê tởm muốn chết.

Hôn nhân được ví như nấm mồ tình yêu chắc cũng có một phần vì nguyên nhân này.

Ngày nào cũng phải chạm mặt một kẻ như vậy.

Mã Dũng Quân tinh thông cả ăn nhậu, chơi gái lẫn cờ bạc.

Bình thường coi khách sạn là nhà, cả đêm không thèm về nhà, ngủ ở đâu ấy hả, còn không phải ngủ trên giường cùng người phụ nữ khác sao.

Cặn bã.

Ninh Thư lấy tờ giấy bịt tai lại, ngồi xếp bằng trên mặt đất bắt đầu tu luyện.

Ngủ cũng không ngủ được, còn không bằng tu luyện, có sức mạnh thì Mã Dũng Quân sức lớn đứng trước cô sẽ chẳng khác gì con gà bệnh cả.

Động một cái là có thể bóp chết.

Nhưng không thể cứ trực tiếp bóp chết hắn như vậy.

Cô còn phải nghĩ kỹ đường lui, hơn nữa cũng phải đảm bảo mình không bị liên lụy.

Bốc đồng trả thù là hành vi thiểu năng trí tuệ.

Trong lòng kiên nhẫn chịu đựng đến sắp chảy máu, che giấu sự hận thù của mình, lập ra kế hoạch chu toàn để bảo vệ chính mình và hai đứa con gái.

Mã Dũng Quân không ăn hết trái cây, nhưng việc này không liên quan gì đến Ninh Thư.

Sáng sớm hôm sau, Ninh Thư đánh thức hai đứa nhỏ, hôm nay là thứ bảy, đã đồng ý đi mua quần áo mới.

Ninh Thư vừa nhỏ giọng hỏi hai đứa nhỏ muốn mua gì, vừa ăn sáng. Xong rồi thì nhẹ nhàng đi ra khỏi nhà, căn bản không quan tâm đến Mã Dũng Quân đang ngủ khò khò.

Ninh Thư mang theo hai đứa con gái đến một cửa hàng thời trang cho trẻ em, mua cho hai đứa hai bộ quần áo mới.

Mua cho Mã Lam Lam thêm một cái kẹp tóc, nói: “Con đừng tức giận với bố, thích ai là cảm xúc của cá nhân, không nên quá chờ mong vào việc người khác sẽ làm gì đó cho con.”

Ninh Thư lấy kẹp tóc cài lên đầu Mã Lam Lam, tay đặt lên vai cô bé, đẩy Mã Lam Lam đến trước gương, “Rất xinh đẹp.”

“Tuy rằng ông ta là bố con, nhưng nếu ông ta không thương con, đây cũng là chuyện không có cách nào thay đổi.” Ninh Thư nói.

“Con đã làm sai cái gì mà bố lại đối xử với con như vậy?” Mã Lam Lam ngẩng đầu nhìn Ninh Thư hỏi, cô bé thật sự không rõ.

“Con không làm sai cái gì cả, bố con đánh đập con không phải lỗi do con, đây chỉ là vấn đề có thuận mắt hay không thôi, cũng như việc con ghét bố con vậy.”

“Đừng vì những việc không quan trọng, không được đáp lại như mong muốn thế này mà ảo não, cứ chăm chỉ cố gắng, sau đó lớn lên thành dáng vẻ mình mong muốn.”

Mã Lam Lam tức giận là vì không có được tình yêu thương của bố, hơn nữa bố còn đối xử tốt với em gái hơn cô bé.

Còn giận chó đánh mèo với em gái mình.

Ninh Thư ngồi xổm xuống cụng trán với Mã Lam Lam, “Mã Lam Lam sau này sẽ trở thành một cô gái rất tốt rất hạnh phúc, những gì con mất sẽ luôn quay về bằng một cách khác.”

Mã Lam Lam nghe không hiểu, nhưng vì hôm nay được mua rất nhiều đồ, lại còn thấy Ninh Thư nhẹ nhàng nói chuyện với mình, nên nở nụ cười.

Trước kia mỗi khi cô bé nhìn cái gì, mẹ lại kéo cô đi, sợ cô đòi hỏi.

“Cảm ơn mẹ.” Mã Lam Lam cười híp mắt nói.

Mặc quần áo mới, mang giày mới, trên đầu lại cài kẹp tóc xinh xắn, đứng trước gương là một tiểu mỹ nhân mặt mũi sáng sủa cười lộ ra hàm răng trắng.

Có lúc, quần áo không chỉ để che đậy cơ thể không thôi, mà nó còn có thể giúp họ bộc lộ khí chất.

Sự tự tin không dễ để trau dồi.

Mua quần áo xong, hai đứa nhỏ mang quần áo ra để mặc.

Mỗi tay nắm một đứa nhỏ, Ninh Thư đến cửa hàng văn phòng phẩm mua cho Mã Lam Lam cặp sách mới, là một cái cặp sách nhỏ màu hồng nhạt xinh đẹp, mặt trước in hình công chúa.

Thấy Mã Lam Lam yêu thích không nỡ buông tay, Ninh Thư bèn lấy cái cặp đó, cùng với một ít đồ dùng văn phòng phẩm và bút.

Mã Lam Lam muốn mua một cuốn sổ có mùi thơm, những cô bé ở lớp đều thích mấy cuốn sổ kiểu này.

Ninh Thư gật đầu, Mã Lam Lam lập tức cười vui vẻ.

Lúc sau, Ninh Thư lại mua cho hai đứa nhỏ mỗi đứa một cây kem nữa. Hai đứa nhỏ kinh ngạc, mắt sáng lên, cẩn thận liếm.

Ninh Thư đi đến chợ mua một ít đồ ăn, rồi dẫn hai đứa nhỏ về nhà.

Hai đứa nhỏ mặc quần áo mới, tự tin ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi, chờ mong ai đó có thể nhận ra rằng chúng nó đang mặc quần áo mới.

Nét mặt rất đắc chí.

Ba mẹ con vừa về nhà, Mã Dũng Quân ngủ nướng cũng đã dậy, sắc mặt Mã Dũng Quân có chút tái nhợt, tay ôm ngực.

Mã Dũng Quân nhìn thấy có người vào nhà, rồi thấy hai đứa con gái diện đồ mới rực rỡ hẳn lên.

“Có phải cô đi bán thân không, tiền từ đâu ra?” Mã Dũng Quân chỉ cần tưởng tượng đến cảnh vợ mình không chung thủy với mình là đã muốn bóp chết Ninh Thư.

Ninh Thư: Cái đcm màiiii!

Thế mà lại nói loại chuyện này ngay trước mặt hai đứa nhỏ.

Ninh Thư nói với hai đứa nhỏ: “Các con vào phòng chơi đi.”

Hai đứa nhỏ vừa được mua nhiều đồ mới, nên rất muốn vào phòng đùa nghịch.

Ninh Thư thuận tay khóa cửa lại, lãnh đạm nhìn Mã Dũng Quân, “Lần sau đừng nói loại chuyện này trước mặt con cái, anh đừng nghĩ tôi giống anh, không chung thủy trong hôn nhân.”

Mã Dũng Quân sầm mặt, “Vậy cô nói đi, cô lấy tiền ở đâu để mua đồ chơi cho tụi nhỏ.”

“Chắc là có thằng đàn ông nào mua rồi nhỉ, bây giờ tìm được chỗ bấu víu rồi, có phải muốn ly hôn với ông đây đúng không, rồi mang cả con ông chạy mất luôn chứ gì?”

Bản thân Mã Dũng Quân chính là một tên phế vật, bên ngoài lêu lổng với cả đám hồ bằng cẩu hữu, tự do tự tại.

Vì bản thân cũng làm những việc như thế nên giờ nghi luôn vợ mình cũng như vậy.

Ninh Thư cười cười, vỗ tay nói, “Trí tưởng tượng tốt nhỉ.”

Từ việc ra ngoài mua một ít đồ mới, đến nghi ngờ cô dan díu với người đàn ông nào bên ngoài.

Loại đàn ông kiểu này đúng là ghê tởm muốn chết.

Lăng nhục bạn, đánh đập bạn, khiến cả tâm lý lẫn sinh lý đều bị thương tổn.

Chưa từng để ý đến cảm nhận của bạn.

Mã Dũng Quân đen mặt nhìn Ninh Thư. “Cô dám cho ông đây đội nón xanh thử xem, hừ.”

Mã Dũng Quân xoay người rời đi, có lẽ là cơ thể bớt đau rồi nên muốn đi ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.