Chương trước
Chương sau
Không sợ mày chơi, chỉ sợ mày không chơi thôi.

Ninh Thư nhếch khóe miệng, vào phòng bếp chuẩn bị cơm trưa.

Một ngày ba bữa, có cảm giác cả ngày đều bận rộn với đồ ăn.

Cô phải nghĩ cách để kiếm một công việc trang trải sinh hoạt phí, nuôi hai đứa nhỏ, ăn mặc ngủ nghỉ, nếu như hai đứa nhỏ còn muốn học lên trên, cao trung đại học, thì tất cả đều cần tiền.

Giải quyết vấn đề Mã Dũng Quân xong, tiếp theo là vấn đề kiếm kế sinh nhai.

Không thể nào cứ để hai đứa nhỏ mặc quần áo cũ của người khác, dùng đồ cũ của người khác được.

Làm như vậy sẽ nuôi ra hai đứa nhỏ có kiến thức hạn hẹp.

Chỉ cần đưa ra một ít lợi lộc là đã có thể lừa bọn nó đi, bị tra nam cặn bã dùng một chút ơn huệ nhỏ lừa đi mất.

Trẻ con cần được nuôi dưỡng đầy đủ cũng không phải không có lý.

Giải quyết vấn đề ấm no rồi mới có tinh thần theo đuổi những thứ khác.

Ninh Thư hy vọng hai cô bé sẽ sống được một cuộc sống của một cô gái xinh đẹp.

Tất nhiên, điều này dựa trên cơ sở chính – tiền.

Ăn, mặc, ở, đi lại, đều cần tiền.

Về phần nơi ở, căn nhà này thuộc về Mã Dũng Quân trên giấy tờ bất động sản, nếu ly hôn thì căn nhà này chẳng có nửa xu liên quan gì với nguyên chủ.

Luật hôn nhân quy định, tài sản trước hôn nhân của hai bên vợ chồng, sau khi ly hôn, sẽ không chia cho đối phương.

Nếu bây giờ Mã Dũng Quân muốn đuổi cô đi thì cũng không phải là không thể, vì căn nhà này vốn không đứng tên Hoàng Tinh.

Về cơ bản luật hôn nhân đã hoàn toàn loại bỏ ý nghĩ một phụ nữ có thể kiếm miếng cơm manh áo lâu dài nhờ ly hôn, vì được chia tiền sau khi ly hôn.

Càng thêm hà khắc với phụ nữ, gạt đến nhà ta làm trâu làm ngựa, sinh con dưỡng cái, kết quả chẳng có gì làm đảm bảo.

Muốn đá là đá luôn, đây là nhà của tôi, là đồ tôi mua trước khi kết hôn, cô không có tư cách được chia sẻ.

Giá trị của căn nhà tăng thêm cũng không có quan hệ gì với vợ.

Nếu như bây giờ Mã Dũng Quân mang căn nhà này đi bán, thì kể cả cô muốn thu hồi lại căn nhà, tòa án cũng không chấp thuận.

Luật hôn nhân khắc nghiệt như muốn nói với phụ nữ rằng, chồng của cô còn không đáng tin cậy bằng cái bảo hiểm đâu.

Quá mẹ nó chèn ép phụ nữ, bởi vậy mới nói phụ nữ không thể dựa vào ai được, mà phải tự mình kiên cường đứng lên.

Ninh Thư mỉm cười, có nhiều đàn ông độc thân như vậy, làm sao Mã Dũng Quân lại cưới được vợ nhỉ.

Bi kịch của Hoàng Tinh cũng là do nhiều yếu tố thúc đẩy.

Ninh Thư làm cơm xong, gọi hai đứa nhỏ ra ngoài ăn cơm.

Sợ đồ ăn bắn lên quần áo mới, hai đứa nhỏ đã đổi sang quần áo cũ.

Ngay cả ăn cơm cũng ăn nhiều hơn hai bát, sau khi ăn xong Mã Lam Lam còn chủ động giúp Ninh Thư rửa bát.

Mã Lam Lam đứng lên ghế nhựa, đứng trước bồn rửa bát.

Ninh Thư rửa nồi, nhìn Mã Lam Lam nói: “Lam Lam, mẹ muốn làm kinh doanh nhỏ, con cảm thấy làm gì thì tốt?”

“Mẹ muốn làm cái gì?” Mã Lam Lam quay đầu nhìn Ninh Thư, “Bố có đồng ý không ạ, nếu mẹ thật sự kiếm được tiền, thì sẽ lại bị bố cướp đi chơi mạt chược mất.”

“Con không cần phải lo lắng, mẹ cũng có cách mà.”

Ninh Thư lấy hai quả trứng ra, đập vào trong chảo rán, lại thả rau xà lách và chân giò hun khói vào, dùng trứng bọc quanh.

Toàn bộ quá trình chỉ mất vài phút, Ninh Thư đưa đĩa trứng vào tay Mã Lam Lam.

“Nếm thử đi.”

Mã Lam Lam chà tay, nhận lấy đĩa trứng, bắt đầu ăn.

Ninh Thư hỏi: “Con thấy vị như thế nào?”

“Vị không tồi, ăn rất ngon.” Mã Lam Lam nói.

Ninh Thư nói: “Vậy mẹ đến trường các con bán bữa sáng được không?”

Mã Lam Lam không nói gì, chỉ cúi đầu ăn.

“Con không muốn mẹ đi vì sợ các bạn học nhìn thấy à?” Ninh Thư nói, “Mẹ cần tiền để nuôi con và Song Song, để các con không phải mặc lại quần áo của người khác, không phải dùng lại đồ của người khác.”

“Mẹ đến trường bán đồ ăn mất mặt hơn, hay đứng trước cửa trường học đặt cái bát vỡ xin tiền mất mặt hơn?”

“Đương nhiên là xin tiền mất mặt hơn rồi.” Mã Lam Lam không chút nghĩ ngợi nói.

Ninh Thư: Thật ra ăn xin cũng không mất mặt lắm, mình cũng không sợ.

“Mẹ dựa vào chính đôi tay mình để kiếm tiền, sao lại mất mặt, hay là con cảm thấy lúc trước mẹ bị bố con đánh đến mức mặt mày sưng vù là không mất mặt?”

Mã Lam Lam gật đầu, “Con ủng hộ mẹ, nhưng bố vẫn sẽ đánh mẹ.”

“Nếu có thể kiếm được tiền thì bố con sẽ đồng ý.” Ninh Thư không thèm để ý nói, muốn lấy tiền của cô thì chuẩn bị gãy tay đi.

Trừ công việc này ra, Ninh Thư thật sự không thể nghĩ ra công việc nào khác.

Trình độ của Hoàng Tinh chỉ dừng ở cấp hai, mấy kĩ năng y thuật, luật sư, hacker lập trình linh tinh, Hoàng Tinh căn bản không thể có được.

Nhưng lại có hai đứa nhỏ cần nuôi dưỡng, một ngày ba bữa phải giặt quần áo nấu cơm cho lũ nhỏ.

Tất cả mọi chuyện đều đè trên vai cô.

Đi công tác thì lại không có thời gian chăm sóc hai đứa nhỏ, nhất là Mã Song Song hiện tại mới chỉ có bốn tuổi, còn đang học ở nhà trẻ, đứa nhỏ nhỏ như vậy, về cơ bản không thể tự chăm sóc bản thân nổi.

Một người cố gắng đứng lên, nhưng lại cảm giác như cả một ngọn núi lớn đang đè lên người.

Thậm chí Hoàng Tinh còn không có thời gian lo nghĩ cho bản thân.

Nếu Mã Dũng Quân không đánh cô ấy, có lẽ Hoàng Tinh còn cảm thấy hơi hạnh phúc, hạnh phúc khi vợ chồng giúp đỡ nhau.

Thật sự là càng nghĩ càng thấy bế tắc.

Buổi tối, Ninh Thư tắm cho con gái nhỏ, còn con gái lớn Mã Lam Lam thì tự mình tắm rửa.

Ninh Thư vừa gội đầu vừa nói với Mã Song Song: “Song Song, chỗ quần lót không được để cho người khác chạm vào, cả phần ngực cũng không được cho người khác sờ.”

Luôn có một số kẻ muốn giở trò biến thái với trẻ em.

Thế giới này không phải không có mặt tối, làm gì có năm tháng bình yên gì, chỉ là có người bằng lòng gánh vác thay bạn mà thôi.

Ninh Thư mặc quần lót cho Mã Song Song, “Không được để người khác chạm vào vùng quần lót, không được ăn đồ người lạ đưa.”

“Kể cả đấy là một chú nào đó mà con quen thì cũng không được nhận, không được ăn, con phải về nhà nói với mẹ, nếu không mẹ sẽ không cho con mua váy mới nữa.”

Mã Song Song ôm cổ Ninh Thư, hôn má Ninh Thư, “Song Song nhớ kỹ rồi.”

Ninh Thư ôm Song Song ra giường, Mã Lam Lam cũng đã tắm rửa xong, Ninh Thư nhìn Mã Lam Lam, “Con cũng thế, phải biết tự bảo vệ cơ thể của mình, vùng đồ lót là vùng riêng tư của con, không được để người khác chạm vào.”

Phải đề phòng có người thấy mấy đứa nhỏ ngây thơ không biết gì mà thừa thời cơ làm mấy hành động bỉ ổi với đứa nhỏ.

Nuôi dạy trẻ con lớn lên mạnh khoẻ thật khổ, rất hao phí tinh lực.

Ninh Thư không nhớ đây đã là lần bao nhiêu cô làm mẹ rồi.

Trách nhiệm cần gánh vác quá lớn, thực sự không muốn làm loại nhiệm vụ này.

Ninh Thư phe phẩy cây quạt, dựa vào đầu giường quạt cho hai đứa nhỏ, dỗ hai đứa nhỏ chìm vào giấc ngủ.

Đợi đến khi bọn nó ngủ say rồi, Ninh Thư đi ra ngoài, nhìn đồng hồ treo trên tường trong phòng khách.

Bây giờ đã là chín giờ rưỡi, xem ra tối nay Mã Dũng Quân cũng sẽ không trở về.

Ninh Thư ra khỏi nhà đi tìm Mã Dũng Quân, đến thẳng một quán trà.

Nói là quán trà, nhưng thực ra lại là sòng bạc.

Ban ngày ban đêm đều kín người, không chơi mạt chược thì poker.

Chỉ là một huyện thành nhỏ thôi nhưng lại có không ít kiểu quán trà thế này.

Không như nhịp sống gấp gáp nhưng có môi trường tốt ở các thành phố lớn, ở đây thích hợp để dưỡng lão hơn.

Nguyên chủ cũng đã từng đi tìm Mã Dũng Quân, nhưng vừa tìm xong sẽ bị Mã Dũng Quân đánh cho một trận.

Dường như Mã Dũng Quân muốn nhận được sự sùng bái của người bên ngoài nên cố tình bày ra sức mạnh của mình, xuống tay vô cùng độc ác.

Chờ đến khi người xem vây lại can ngăn, Mã Dũng Quân mới dừng tay, từ đó, nguyên chủ không dám đến quán trà tìm Mã Dũng Quân nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.