Chương trước
Chương sau
Editor: USER

Beta: EE, Suhao, Bạc Hà

Đêm hè gió lạnh lất phất, nhưng đèn đường không bật.

Ninh Thư đến quán trà Mã Dũng Quân hay tới tìm hắn ta.

Trong quán trà khói bốc nghi ngút, xung quanh toàn tiếng bài mạt chược.

Muốn làm giàu bằng cách chơi mạt chược?

Hơn nữa mỗi ván đều cược không nhỏ, không phải là kiểu đánh mấy ván giết thời gian, mà là chơi lớn luôn.

Qua một đêm, nói không chừng sẽ bay hết mấy ngàn tệ mất.

Ninh Thư tìm được Mã Dũng Quân, trong miệng hắn đang ngậm điếu thuốc, vẻ mặt có chút bực bội.

Ninh Thư cảm thấy chắc là lần trước mình xuống tay nhẹ quá, nên bây giờ Mã Dũng Quân mới có thể tung tăng nhảy nhót.

Cứ từ từ, chơi phế luôn thì chả có gì thú vị.

Ninh Thư đi qua vỗ vai Mã Dũng Quân.

Mã Dũng Quân quay đầu nhìn thấy là Ninh Thư, lập tức nói: “Cô tới đây làm gì, mau đi về đi.”

Mã Dũng Quân trầm giọng, “Đi về mau, không được làm tôi mất mặt ở bên ngoài.”

“Tôi tìm anh có việc, tôi muốn làm kinh doanh nhỏ nhưng lại không có tiền, anh có thể cho tôi một ít không?” Ninh Thư nói rất to, khiến cả bàn mạt chược của Mã Dũng Quân đều dán mắt vào nhìn cô.

“Chẳng phải lần trước tôi đã đưa cho cô tiền rồi à, ngoại trừ cả ngày đòi tiền tôi thì cô còn có thể làm được gì nữa, đồ đàn bà phá của.”

“Anh đưa tôi tiền khi nào, sinh hoạt phí trong nhà hết rồi, anh đừng có cược nữa được không?” Ninh Thư nói với giọng điệu cầu xin.

“Chúng ta đã không còn tiền nữa rồi, anh mà cược nữa có khi mất nhà luôn đấy.”

Động tĩnh phía Mã Dũng Quân thu hút sự chú ý của không ít người, Mã Dũng Quân cảm thấy vô cùng mất mặt, bèn đứng lên, đẩy Ninh Thư ra ngoài.

“Tôi cho cô ăn, cho cô mặc, cho cô ở, còn cho cô tiền, lần trước mới cho cô ba nghìn tệ, chắc cô lại dùng tiền để bao nuôi tiểu bạch kiểm chứ gì.” Mã Dũng Quân lái sang chuyện khác, bôi nhọ Ninh Thư ngoại tình.

Ninh Thư: ….

Lấy đâu ra ba nghìn, chỉ có ba trăm tệ ướt nhẹp dính nước tiểu.

Ninh Thư kéo tay Mã Dũng Quân, “Cùng về với tôi, anh đừng có cược nữa.”

Mã Dũng Quân cảm thấy xấu hổ, “Chuyện của đàn ông, phụ nữ như cô quản cái gì, chuyện đàn ông không đến lượt cô xen ngang.”

Hắn ta tỏ ra hung hăng trước mặt nhiều người.

“Tôi không đi, trừ khi anh theo tôi trở về.” Ninh Thư cứng đầu nói, “Thức đêm nhiều không tốt cho cơ thể.”

Mã Dũng Quân tức đến nỗi mặt đỏ bừng, giơ tay lên tát về phía Ninh Thư, Ninh Thư không tránh, trực tiếp bị đánh ngã xuống đất.”

Mã Dũng Quân thuận tay cầm ghế, ném vào người Ninh Thư.

Ninh Thư ôm đầu, ngồi xổm dưới đất cuộn mình thành một cục, đau đến nỗi hét lên.

Mã Dũng Quân vừa cầm ghế đập Ninh Thư, vừa rêu rao, “Cái đồ kỹ nữ không biết xấu hổ này. Ngày nào cũng chỉ biết đòi tiền tôi, cho cô tiền để làm gì, hết ăn rồi lại nằm, tôi đánh mạt chược với bạn mà cô cũng quản.”

Người vây xem sợ xảy ra chuyện, vội vàng kéo Mã Dũng Quân lại, khuyên nhủ: “Đừng đánh nữa, đánh cũng chẳng giải quyết được gì.”

“Mọi người không biết đâu, ai…” Mã Dũng Quân ôm ngực, cảm thấy ngực quặn lại rất đau, “Tôi tức đến nỗi đau cả tim đây, lấy phải một con đàn bà phá của như này đúng là xui xẻo 18 đời.”

Sắc mặt Mã Dũng Quân càng ngày càng tái nhợt, có điều cũng may mà theo đó cơn đau dần biến mất.

“Chị dâu, chị đi về trước đi, đợi lát nữa chúng em xong chắc chắn sẽ đưa anh Dũng Quân về cho chị.” Bạn chơi cùng bàn của Mã Dũng Quân nhìn Ninh Thư nói.

Ninh Thư ngẩng đầu qua hai cánh tay, âm u nhìn người vừa nói, đây là một trong những tên hồ bằng cẩu hữu của Mã Dũng Quân, Mã Dũng Quân tiêu tiền cho bọn họ còn nhiều hơn cả tiêu tiền cho vợ con hắn.

Chỉ cần trên người Mã Dũng Quân có ít tiền là sẽ ngay lập tức mời đủ loại anh em bạn bè ăn cơm.

Người này bị ánh mắt lạnh lùng của Ninh Thư dọa sợ, liên tục cam đoan, “Chị dâu, chị cứ đi về trước đi, đợi lát nữa chúng em sẽ đưa anh ấy trở về.”

Ninh Thư đứng lên, che mặt khóc, xoay người chạy ra khỏi quán trà.

Vừa rời khỏi quán trà, Ninh Thư bỏ tay xuống, phủi bụi bám trên người.

Bây giờ Mã Dũng Quân đã không thể làm cô bị thương nữa.

Lúc bị đánh, Ninh Thư đã phủ một lớp kình khí quanh cơ thể, như vậy lúc bị đánh cũng không đau lắm.

“Anh Mã, nếu không thì anh về trước đi, chị dâu vừa tìm anh có chuyện gì đấy.” Đám hồ bằng hữu của Mã Dũng Quân nói với hắn.

Mã Dũng Quân nhẹ nhõm thở dài, cảm giác ở ngực hơi khó chịu, chắc là do tức giận, vẫn có thể chịu được.

“Không cần để ý đến cô ta, đàn bà luôn lắm chuyện thế đấy, đánh tiếp, đánh tiếp.” Mã Dũng Quân ngồi xuống cùng mấy tên bạn chơi bài.

Chỉ là chưa đánh xong một ván, trái tim Mã Dũng Quân đã quặn lại, đau vô cùng, muốn cố chịu cũng không chịu được.

Đầu Mã Dũng Quân đổ đầy mồ hôi, “Hay là các cậu đưa tôi về nhà đi, tôi cảm thấy hơi khó chịu.”

Đám hồ bằng cẩu hữu của Mã Dũng Quân anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, có hai người đứng lên đưa Mã Dũng Quân về nhà.

Ninh Thư vừa mới về nhà, tiếng đập cửa đã lập tức vang lên ngay sau lưng.

Ninh Thư mở cửa, nhìn thấy Mã Dũng Quân được dìu về, hơi hoảng hốt hỏi: “Đây là sao?”

Ninh Thư đứng chặn ở cửa không cho người khác đi vào.

“Chị dâu, anh Mã có chút không thoải mái, nên chúng em đưa anh ấy về.”

Vẻ mặt Ninh Thư lo lắng, “Nếu không thoải mái thì phải đưa đến bệnh viện chứ, không được, nhất định phải đến bệnh viện.”

“Các cậu có thể giúp tôi đưa anh ấy đến bệnh viện không, tôi là phụ nữ, thật sự không có cách nào đưa Dũng Quân đến bệnh viện được, xin giúp tôi với.”

Hai người kia có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ đành giúp Ninh Thư đưa Mã Dũng Quân đến bệnh viện.

Hai người dìu Mã Dũng Quân đi sau, Ninh Thư ở phía trước đi như bay.

Hai người gần như phải chạy mới có thể theo kịp Ninh Thư.

Cũng may bệnh viện không cách xa nơi này lắm, nhưng đến bệnh viện rồi hai người vẫn mệt đến thở dốc.

“Chị dâu, đã đưa người đến bệnh viện rồi, chúng em phải về đây.” Đám hồ bằng cẩu hữu tính chuồn nhanh.

Mã Dũng Quân bị đẩy đi làm kiểm tra rồi, Ninh Thư nói với hai người: “Ừ thì, tôi nghe Dũng Quân nói các cậu là bạn tốt của anh ấy, là kiểu bạn bè thân thiết.”

“Bây giờ trong nhà chúng tôi không có tiền, đến cả tiền để chữa bệnh cho Mã Dũng Quân cũng không có, các cậu có thể cho tôi mượn một chút tiền được không?” Ninh Thư tội nghiệp nói.

“Tôi nghe Dũng Quân nói, bất kể xảy ra chuyện gì thì với quan hệ của các cậu, chắc chắn sẽ hết lòng giúp đỡ.”

Hồ bằng: “Chị dâu, đây là tất cả số tiền em có trên người, chị đừng ngại ít, tối nay em thua nên chỉ còn chừng này thôi.”

Nói xong bèn cầm mấy chục tệ lẻ đưa cho Ninh Thư.

Cẩu hữu: “Dạ, đây cũng là toàn bộ số tiền em có.”

Người này tốt xấu gì cũng đưa được một trăm tệ.

Số tiền của cả hai gộp lại còn chưa đến hai trăm tệ.

“Cảm ơn.” Ninh Thư dụi mắt, làm bộ như đang lau nước mắt, nhanh chóng thu tiền lại, “Lúc nào cũng nghe Dũng Quân nói anh ấy có quan hệ tốt với các cậu, ngoại trừ việc không cùng chui ra từ trong một bụng mẹ, thì không khác gì anh em ruột thịt, trước kia tôi không tin, hiện tại tôi tin rồi.”

“Các cậu yên tâm, chút tiền này tôi nhất định sẽ trả.” Ninh Thư cam đoan.

Sắc mặt hai người rất khó coi, nhưng vẫn nói: “Không cần khách khí, chị cứ mua cho anh Mã một ít đồ, xem như là phí dinh dưỡng chúng em biếu.”

Ninh Thư nhìn sắc mặt hai người, mới cho mượn có một trăm tám mươi tệ thôi mà đã khó chịu rồi.

Bình thường đi theo Mã Dũng Quân ăn uống ngập trời, cũng chỉ có tên Mã Dũng Quân ngu ngốc kia mới cảm thấy bọn họ là anh em tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.