Chương trước
Chương sau
Editor: USER

Beta: Suhao, EE

Mời khách ăn cơm, dựa vào cách này để có cảm giác được hoan nghênh ở bên ngoài, có nhiều bạn bè.

Chưa biết chừng người ta còn đang chửi mình trong lòng ấy.

Gọi mi một tiếng “anh Mã” thôi, chẳng lẽ sẽ thực sự coi mi là anh em à.

Mã Dũng Quân là người không biết phân biệt tốt xấu, trong nhà có cái gì cũng mang hết đi, làm ra mấy hành động thiểu năng trí tuệ đến nỗi không biết phải nói gì luôn.

Đều là do lòng tự trọng, hư vinh hão quá cao, giả vờ như mình có rất nhiều bạn bè.

“Chị dâu, vậy chúng em đi trước đây.” Đám hồ bằng cẩu hữu muốn chạy cho mau, sợ ở thêm tí nữa sẽ bị đào rỗng túi tiền.

Ninh Thư vội vàng nói: “Khoan đã, tí hẵng đi, chờ đến khi có kết quả của Dũng Quân, tôi phải thay mặt Dũng Quân cảm ơn hai cậu.”

Ninh Thư nhiệt tình giữ hai người lại như vậy, hai người cũng không dễ đi, dù sao họ cũng là anh em, bạn tốt của Mã Dũng Quân mà.

Mã Dũng Quân quả thật là người hào phóng, cứ thế mà đi, trong lòng Mã Dũng Quân sẽ thấy khó chịu.

Thấy cửa phòng bệnh mở ra, Ninh Thư nhanh chóng hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, anh ấy xảy ra chuyện gì?”

“Trái tim có chút bất thường, làm kiểm tra cụ thể đi, chắc bị bệnh tim rồi.” Bác sĩ vừa viết bệnh án, vừa nói.

Ninh Thư rất lo lắng, “Sao tự dưng lại mắc bệnh này, có phải do anh ấy hay thức đêm chơi mạt chược không?”

“Thức đêm là hành vi làm hại cơ thể, việc này không chỉ không tốt cho trái tim, mà còn ảnh hưởng cả đến tim gan phổi thận nữa, về cơ bản đây là hành động tìm đường chết.” Bác sĩ nói.

“Vậy phải làm thế nào chứ, làm thế nào bây giờ.” Ninh Thư gấp gáp như kiến bò trên chảo, hoang mang lo sợ, hệt như trời sắp sập đến nơi.

“Bác sĩ, anh nhất định phải cứu anh ấy.” Ninh Thư nói với bác sĩ, “Mặc dù anh ấy hay đánh tôi, nhưng anh ấy là bố của mấy đứa nhỏ, là trụ cột gia đình.”

Rải tro cốt cho mi bay theo gió, đất trời đều là nhà.

“Phải làm kiểm tra cụ thể, với cả phải chú ý đến cảm xúc, không được quá kích động, đau thắt cơ tim là triệu chứng nghiêm trọng.”

Ninh Thư gật đầu, “Tôi biết rồi.”

Mã Dũng Quân vén rèm lên, đi ra từ bên trong, tuy sắc mặt vẫn nhợt nhợt, nhưng ít ra hắn đã không còn ôm ngực.

Hồ cầu bằng hữu vội vàng đi qua đỡ hắn, “Anh Mã, anh nên nghỉ ngơi một lát đi.”

Ninh Thư nói: “Dũng Quân, bạn bè của anh thật có lòng, còn ứng trước tiền thuốc men cho anh, cho hai trăm tệ.”

Mã Dũng Quân lập tức quát: “Cái đồ phụ nữ kiến thức hạn hẹp, ai kêu cô đòi tiền người ta.”

“Nhưng mà…”

“Nhưng nhị cái gì, trả tiền lại bọn họ.” Mã Dũng Quân kích động nói, ngực hơi nhói đau.

Ninh Thư: …

Giả bộ cái X!

Không có tiền còn thích đóng vai kẻ giàu có.

“Thôi, anh Mã, coi như là quà chúng em biếu, bây giờ cũng muộn rồi, chúng em về đây, có chuyện gì cứ gọi điện cho chúng em.” Đám hồ bằng cẩu hữu nói xong liền bước đi.

Ninh Thư đưa Mã Dũng Quân đi làm kiểm tra điện tim, cùng các loại kiểm tra khác.

Nhịp tim Mã Dũng Quân không ổn định, điện tim có vấn đề, làm rối loạn nhịp đập bình thường của trái tim.

Vốn trái tim nên đập thình thịch có tiết tấu, nhưng bây giờ hoặc là bùm~ bùm~, hoặc là đập mạnh thình thình như nổi trống

Trái tim – thứ cung cấp máu mà bị bệnh, thì cả cơ thể cũng sẽ tự nhiên xuất hiện các loại bệnh.

Mã Dũng Quân phải kiềm chế cảm xúc của mình, không thì tim sẽ nhảy loạn lên, như ngựa hoang bị đứt dây cương.

Ninh Thư mỉm cười, đỡ Mã Dũng Quân về nhà.

Vừa vào phòng ngủ, Ninh Thư lập tức lấy khăn mặt nhét vào miệng Mã Dũng Quân, nhân lúc Mã Dũng Quân còn chưa rõ tình hình, cô cầm tay hắn, răng rắc một tiếng, vặn tay Mã Dũng Quân ra phía sau.

Mã Dũng Quân đau đến mức cả cơ thể run lên, ngã xuống đất.

Ở quán trà ngồi chồm hổm cho mi đánh, chỉ là để duy trì hình tượng người bị hại thôi.

Đóng cửa lại rồi, ai biết có chuyện gì xảy ra chứ.

Chẳng phải mày thích đóng cửa lại đánh người à, vậy nếm thử cảm giác kêu trời trời làm thinh, gọi đất đất chẳng hay đi.

Ninh Thư động tay chân với thân thể Mã Vĩnh Quân, sau khi hoàn thành 7749 màn tra tấn tách gân, bẻ xương tàn bạo, Ninh Thư chẳng hoảng sợ cũng chẳng thở gấp.

Mã Dũng Quân đã ngất đi, đau đớn đến mức hôn mê thẳng.

Ninh Thư kéo Mã Dũng Quân lên trên giường, cô là vợ hiền mẹ đảm, sao có thể để chồng ngủ trên mặt đất được?

Sáu giờ sáng, Ninh Thư dừng tu luyện, đi chuẩn bị bữa sáng.

Hai đứa nhỏ dậy sớm, trên người mặc bộ quần áo đẹp mới mua.

Còn về chuyện xảy ra đêm qua, hai đứa hoàn toàn không biết gì cả.

Ăn sáng, thu dọn xong, Ninh Thư liền đạp xe đạp đưa hai đứa con đến trường mẫu giáo.

Lúc trở về, Ninh Thư ghé qua quán nước, tìm thấy đám hồ cẩu bằng hữu của Mã Dũng Quân.

Vẻ mặt Ninh Thư xoắn xuýt, mở miệng hỏi xin vay tiền đám bạn của Mã Dũng Quân.

“Tim Dũng Quân có bệnh, bác sĩ nói phải uống thuốc để kiểm soát nhịp tim, các cậu đều là bạn tốt của Dũng Quân, bạn bè thân thiết, có thể cho chúng tôi vay ít tiền vượt qua cửa ải khó khăn này được không?”

Ninh Thư nhìn mấy người đang chơi mạt chược, “Tiền tôi nhất định sẽ trả lại, hay là để tôi quỳ xuống xin các cậu.”

Bình thường gọi Mã Dũng Quân anh Mã dài anh Mã ngắn, bây giờ Ninh Thư muốn vay tiền lại chẳng có ai sẵn lòng cho.

“Hiện giờ Dũng Quân rất cần tiền mua thuốc, hơn nữa lại là thuốc nhập về từ nước ngoài, tiền trong nhà đã dùng hết rồi, nếu không phải đã hết cách thì tôi cũng không tìm đến các cậu đâu.”

Ninh Thư khóc thút thít nói.

Trong quán trà có rất nhiều người, đều nhìn về phía bên này.

Đám hồ cẩu bằng hữu của Mã Dũng Quân hết cách, mỗi người đưa một ít tiền cho Ninh Thư, cũng không nhiều, chỉ có năm sáu trăm tệ.

“Cảm ơn, chừng này tiền đủ mua một lần thuốc.” Ninh Thư gần như mừng đến phát khóc, “Các cậu đúng là bạn tốt của Dũng Quân.”

Ninh Thư nhận tiền rồi còn không quên khiến đám người này thấy ghê tởm.

Bạn bè, tất cả mọi người đều là bạn mà.

Gộp số tiền này lại là có thể trả được tiền học phí cho Mã Song Song rồi.

Học phí đi học mẫu giáo của Mã Song Song là đắt nhất.

“Các cậu là người tốt, về sau chắc chắn sẽ thành đạt.” Ninh Thư lau nước mắt đi ra khỏi quán trà, đi mua đồ ăn về nhà nấu cơm.

Khi trở về, hàng xóm láng giềng đều hỏi Ninh Thư chuyện của Mã Dũng Quân.

Vẻ mặt Ninh Thư phiền muộn, bất đắc dĩ nói, “Bây giờ anh ấy đang bị bệnh, trong lòng tôi rất phức tạp, trước kia anh ấy đánh tôi, hiện tại bị bệnh, có thể sẽ không đánh nữa, tôi không biết nên làm gì trong nhà.”

“Đúng đấy, đúng đấy, trong nhà không có trụ cột cũng không được.” Một người phụ nữ béo đồng cảm nhìn Ninh Thư, lắc đầu nói, còn an ủi Ninh Thư.

Ninh Thư ừ một tiếng, trên đường đi, ai gọi lại cũng hỏi Mã Dũng Quân bị sao.

Chuyện mới xảy ra hôm qua mà hôm nay đã lan truyền đi khắp nơi rồi.

Chỉ cần có người hỏi, Ninh Thư đều nói Mã Dũng Quân bị bệnh.

Sau đó, người nào quen Mã Dũng Quân cũng biết hắn bị bệnh, thậm chí về sau còn truyền ra tin Mã Dũng Quân bị bệnh ung thư, không sống được bao lâu nữa.

Ninh Thư xách đồ ăn về nhà, nghe thấy Mã Dũng Quân kêu ư ử trong phòng ngủ, có vẻ là rất đau, không chịu được.

Ninh Thư để giỏ rau lên bàn, mở cửa phòng ngủ ra, nhìn thấy cả người Mã Dũng Quân đầy mồ hôi, đang ôm ngực, xương cốt toàn thân đều đau buốt.

Mã Dũng Quân nhìn thấy Ninh Thư, răng nghiến mạnh đến nỗi chảy máu, “Cô lại đánh tôi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.