Chương trước
Chương sau
Edit: USER, ngthhong

Beta: Suhao, Bạc Hà

“Lần này chắc chắn là một người đàn ông tốt hơn Mã Dũng Quân, vợ ông ta vì bị bệnh mới chết.” Mẹ Hoàng nói.

“Bệnh gì?” Ninh Thư thờ ơ hỏi.

Mẹ Hoàng nghĩ nghĩ, nói: “Hình như là bệnh phụ khoa.”

Ninh Thư cười lạnh một tiếng, “Cơ thể vợ không khoẻ mà cũng không biết đưa vợ đến bệnh viện khám, ừm, đây là người đàn ông tốt à?”

Còn có một khả năng là người này rất tiếc tiền.

Không phải bệnh nghiêm trọng thì không đến bệnh viện.

Cho nên cái bệnh phụ khoa này mới khiến vợ ông ta tử vong.

“Chuyện của phụ nữ, đàn ông cũng khó lòng nói ra nói vào, hơn nữa cơ thể vợ ông ta căn bản cũng đã không tốt rồi.”

“Trong nhà phải có một người đàn ông, phải có trụ cột mới có thể đại diện cho gia đình giao tiếp với bên ngoài.”

Mẹ Hoàng tận tình khuyên bảo.

Ninh Thư ồ một tiếng, “Hóa ra là loại đàn ông không quan tâm đến sống chết của vợ mình.”

Vì sao nhất định phải có đàn ông, lúc nào cũng có tâm lý phải dựa dẫm vào đàn ông.

Không ngừng phóng đại sự yếu đuối của chính mình.

“Con sẽ không nghe lời mẹ nữa đâu, trước kia mẹ không hỏi ý kiến con đã gả con cho Mã Dũng Quân.”

“Mã Dũng Quân đánh con thương tích đầy mình, bây giờ Mã Dũng Quân bị bệnh, trước kia vô tích sự, hiện tại lại càng vô tích sự, giờ mẹ bắt con tái hôn.”

“Mẹ đừng bắt nạt con nữa được không?”

“Ai bắt nạt cô, tôi là mẹ cô, tôi hy vọng cô có một cuộc sống tốt, thằng Mã Dũng Quân kia lúc trước đối xử tệ với cô như vậy mà giờ cô lại còn muốn nuôi nó.”

Mẹ Hoàng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Ninh Thư suýt nữa nhịn không nổi mà trợn tròn mắt, lúc trước Mã Dũng Quân còn sức đánh nguyên chủ, mẹ Hoàng luôn khuyên nhủ cô ấy phải chịu đựng.

Bây giờ Mã Dũng Quân sức tàn lực kiệt, lại muốn cô tái hôn với thằng đàn ông đủ sức đánh người khác.

Bộ có thù với con gái hả.

Người đã trở nên bất hạnh rồi thì chuyện xui xẻo sẽ không chỉ có một.

Đừng sợ, phía trước còn vô số chuyện không may đang đợi á.

Mẹ Hoàng thấy Ninh Thư chỉ cắm đầu đan len đành giậm chân bỏ đi.

Ninh Thư gọi mẹ Hoàng, “Mẹ, đừng lấy tiền của người ta, bây giờ con còn chưa ly hôn, mẹ mà lấy tiền của người ta rồi cưỡng ép con gả đi thì chính là trùng hôn, phạm pháp đấy.”

“Đến lúc đó người xui xẻo là mẹ, dù sao con cũng đã gả vào nhà người khác, bố mẹ có cầm tiền của ai cũng không liên quan gì đến con.”

“Mẹ đừng lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền cho con trai của mẹ, dù sao con cũng là đứa con do mẹ dứt ruột đẻ ra, dù không mong bố mẹ có thể đối xử bình đẳng nhưng cũng đừng bán con đi như vậy.”

Mẹ Hoàng nhất thời không nói được gì, tức giận mắng, “Sao mày lại thành ra như này, trước kia mày rất nghe lời.”

“A, xem ra là đã lấy tiền thật, quá tốt, con sẽ báo cảnh sát, bố mẹ như vậy là đang mua bán người trái phép.” Ninh Thư cao hứng nói.

Trước kia vì chút tiền sính lễ mà bán Hoàng Tinh cho Mã Dũng Quân.

Hiện tại lại vì chút tiền mà muốn Ninh Thư ly hôn với Mã Dũng Quân, bán thêm lần nữa.

“Mày, mày vừa nói muốn báo cảnh sát?” Mẹ Hoàng trợn mắt há mồm nhìn Ninh Thư, “Mày, cái đồ bất hiếu, sao tao lại có thể sinh ra một đứa con gái như mày.”

Ninh Thư lắc đầu, “Con có bất hiếu đâu, con đang cống hiến cho việc xây dựng xã hội pháp trị, kiên quyết loại bỏ những hành vi phạm pháp.”

Ninh Thư nhìn chằm chằm mẹ Hoàng, mẹ Hoàng tức giận xoay người bỏ đi.

Ninh Thư thu ánh mắt lại, lần đầu cũng coi như xong đi, vậy mà còn tới lần thứ hai, không lẽ muốn khống chế Hoàng Tinh cả đời sao?

Con gái bất hiếu trên đời có rất nhiều, nhưng cũng có cả những bậc cha mẹ không tử tế.

Ninh Thư nghĩ nghĩ, vẫn nên đi báo cảnh sát, thuật lại những chuyện liên quan.

Nếu nhà mẹ đẻ thật sự đe dọa cô vì điều này thì chắc chắn sẽ bị quy tội buôn bán người.

Nhất là bây giờ cô còn chưa ly hôn.

Đôi khi không làm thẳng tay một lần thì người ta sẽ càng được nước lấn tới.

Có lực lượng cảnh sát vào cuộc, chuyện này sẽ không còn đơn giản chỉ là tiền cưới hỏi nữa.

Lần đầu tiên Ninh Thư phát hiện ra ưu điểm duy nhất của việc Mã Dũng Quân còn sống là cho cô tình trạng đã kết hôn.

Chậc chậc, Ninh Thư lắc đầu.

Một người phụ nữ mà không có đàn ông bên cạnh, những người xung quanh đều liều mạng tống cô ấy cho một người đàn ông nào đó.

Tâm nguyện của nguyên chủ là bảo vệ hai đứa con gái và thoát khỏi Mã Dũng Quân, lại càng không muốn kết hôn lần nữa.

Lòng người luôn thay đổi, Ninh Thư không cảm thấy mình có thể tìm được cho nguyên chủ một người đàn ông tử tế.

Thật là đau đầu.

Đến tối, nhà mẹ đẻ lại gọi điện thoại đến, bố mẹ và em trai nguyên chủ đều chỉ trích Ninh Thư, chỉ trích cô vì sao lại báo cảnh sát.

Phí công nuôi một con sói mắt trắng*, bla bla bla.

*sói mắt trắng: chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo

Ninh Thư đặt điện thoại qua một bên, bình tĩnh rửa rau.

“Mẹ, sao bà ngoại lại mắng mẹ?” Mã Lam Lam hỏi Ninh Thư.

Ninh Thư nói: “Lam Lam, bà ngoại con muốn mẹ kết hôn với người khác, muốn con phải có bố mới.”

Sắc mặt Mã Lam Lam trắng bệch, cúi đầu không nói lời nào.

Ninh Thư vừa nhìn thấy sắc mặt của Mã Lam Lam liền biết rằng Mã Lam Lam đang sợ hãi.

“Lam Lam, mẹ cần ý kiến của con, con nói xem giờ mẹ nên làm thế nào?” Ninh Thư nhìn Mã Lam Lam hỏi.

“Mẹ, nếu mẹ lại gặp người như bố thì phải làm sao?” Mã Lam Lam hỏi, “Con không muốn gọi người khác là bố.”

“Ừ, mẹ nghe con.” Ninh Thư trực tiếp nói.

“Thật ạ?” Mã Lam Lam trợn tròn mắt nhìn Ninh Thư.

“Mẹ cảm thấy cuộc sống bây giờ rất tốt, mẹ muốn nuôi con thành người con gái tốt đẹp nhất.” Ninh Thư nhéo cái mũi nhỏ của Mã Lam Lam.

“Cảm ơn mẹ.” Mã Lam Lam ôm Ninh Thư khóc lớn.

Ninh Thư vỗ lưng Mã Lam Lam, “Là mẹ không đúng, để con chịu nhiều oan ức như vậy.”

“Không phải, mẹ cũng đã chịu nhiều uất ức, người sai là bố, con ghét ông ta.” Mã Lam Lam lau nước mắt nói.

“Đừng ghét bỏ một người nào đó làm gì, không có ý nghĩa.” Mất công phải hao phí tâm sức.

Thù hận là cảm xúc của kẻ yếu, giống như khi cô gặp Trương Gia Sâm.

Phải biết Trương Gia Sâm đã hại cô bị xoá bỏ một lần.

Còn cả cái tên đại thúc không phân biệt tốt xấu gì đã giết cô.

Cô sẽ không hận, chỉ là sẽ tìm cơ hội chơi chết hắn, trong lòng không cần lúc nào cũng ghi hận một người.

Về sau có nhìn thấy đối phương cũng không còn chút hận thù nào nữa.

Ninh Thư: Chống eo, ta là loại người vô tình vô nghĩa thích cố ý gây sự vậy đó.

Mã Lam Lam nói với Ninh Thư: “Mẹ, con sẽ làm cho mẹ hạnh phúc.”

“Cảm ơn con, mẹ cũng sẽ khiến cho con hạnh phúc.” Ninh Thư cười nói rồi rửa rau tiếp.

Mã Dũng Quân đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn hai mẹ con Ninh Thư.

Chỉ là đứng yên nhìn hai người.

Ninh Thư quay đầu lại nhìn hắn một cái, sau đó lạnh lùng thu ánh mắt lại.

Bây giờ căn bản Mã Dũng Quân cũng không còn sức lực hay tinh thần để náo loạn.

Chắc hắn cũng đã giác ngộ, một khi hắn nháo tuyệt đối không có quả ngon để ăn.

Xung quanh không có ai tin hắn, không ai đứng về phe hắn cả.

Cho dù hắn có nói với người khác ngày nào mình cũng bị vợ đánh, bị làm nhục.

Thì người xung quanh cũng chỉ nói rằng hắn điên rồi.

Thật sự làm người ta tuyệt vọng.

Bây giờ cả người Mã Dũng Quân đều không thoải mái.

Không dám ăn to nói lớn, không dám thượng cẳng chân hạ cẳng tay, cái gì cũng không dám làm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.