Không vượt qua được bi thương, sao đủ tư cách làm nhiệm vụ giả đây.
Thấy Văn Hưng và Mai Tử Khanh như vậy, Ninh Thư cảm thấy hình như bản thân hơi bất bình thường.
Ninh Thư nhìn tay mình, có phải cô không muốn có người yêu không nhỉ.
Ninh Thư nghi ngờ mình một chút rồi trở lại bình thường.
Mỗi người đều có mục đích sống riêng, Ninh Thư thấy chuyện yêu đương không quan trọng.
Người chia ra làm cô độc và sáng lạn, Ninh Thư thấy cô chắc hẳn là người cô độc.
Con người dù thế nào cũng rất mâu thuẫn, ở trong quần thể sợ hãi cô quạnh, ở nơi ồn ào lại mong muốn cô độc, mãi mãi không biết làm thế nào mới đúng.
Ninh Thư duỗi người một cái, cảm thấy thần thanh khí sảng.
Không thể vì cô đơn mà tìm người giải trừ cô đơn.
Ăn xong bữa sáng lại bắt đầu lên đường, bảy người lại chen chúc trong xe ngựa.
Xe ngựa lắc lư lảo đảo, đột ngột dừng lại, ngựa hí vang.
Mọi người đều nghiêng về phía trước rồi lại nặng nề ngã trở về.
Mai Tử Khanh vén màn xe, hỏi người đánh xe: “Sao vậy?”
Phu xe chỉ xuống đất, một đứa bé năm sáu tuổi nằm trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
”Sao lại có đứa bé ở đây?” Mai Tử Khanh cau mày hỏi.
Ninh Thư nhảy xuống xe ngựa, đi đến trước mặt đứa nhỏ.
”Cẩn thận chút.” Lal bảo vệ Ninh Thư.
Ninh Thư xách áo đứa bé, lay lay, ”Đừng ngủ nữa.”
Mai Tử Khanh xuống xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi-2/2082283/chuong-1634.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.