Chương trước
Chương sau
Editor: Tịnh Kỳ, Linh

Beta: Bạc Hà, EE

“Đồ đáng chết, dừng lại…”

“Tôi muốn giết cô….”

“A a, thật bực mình, mấy người đều chết hết đi, chết…”

Nhóc quỷ kêu gào đằng sau xe ngựa, tràn ngập oán hận và u ám.

Ninh Thư ngồi trong xe ngựa không thèm nghe nó nguyền rủa, chống cằm, mắt híp lại.

Lal bên cạnh thì đầy oán niệm, mãnh liệt đến mức Ninh Thư cũng không thể bỏ qua.

“Có việc gì?” Ninh Thư hỏi.

“Nicole, cô sờ tay hắn.” Lal cúi đầu nói.

Ninh Thư: “Ờ!”

“Anh cũng muốn tôi bóp nát tay anh à?” Ninh Thư hỏi.

Lal mím chặt môi, “Tôi không thích Nicole sờ người khác, không cần dùng tay, có thể dùng chân.”

Mọi người: …

Dùng chân, tên này còn tàn bạo hơn thiếu nữ mạnh mẽ kia.

“Đồ đáng chết, tôi không chạy nổi nữa rồi, đứng lại.”

“Tôi rất bực bội, bực chết mất.” Đứa nhóc ở phía sau kêu lên, té ngã xuống đất, một mặt đầy bụi, nhìn xe ngựa phía trước hu hu khóc lớn.

Ninh Thư vén màn xe, “Đến đây, đến đây, đến đuổi ta nè, đuổi kịp rồi ta sẽ cho mi khà khà….. Cho mi giết ta.”

Ninh Thư thả mành xuống, nói với người đánh xe: “Chạy nhanh lên, không cần quan tâm kẻ đằng sau.”

“Cha….” Người đánh xe vụt roi, xe ngựa trở nên xóc nảy.

Đột nhiên một con dao găm đâm xuyên qua xe ngựa, cắm vào trong xe, nhưng nó còn chưa dừng lại, phi về phía người đánh xe.

Ninh Thư nhanh mắt nhanh tay, ngón tay kẹp lấy con dao, nhưng sức con dao rất lớn, lôi Ninh Thư ra ngoài xe ngựa, bụp bụp ngã xuống đất.

“Ha ha ha, đồ đáng chết, cô cũng có ngày hôm nay.” Tên nhóc chỉ vào Ninh Thư cười u ám.

Ninh Thư mặt không đổi sắc đứng lên, vỗ vỗ tro bụi trên người, cầm lấy dao găm.

Đầu dao này dày, sáng trong như tuyết, bên trên còn có nhiều hoa văn phức tạp.

Tóm lại rất đẹp.

“Trả đồ lại cho tôi.” Đứa nhỏ xót xa nhìn Ninh Thư.

“Được thôi.” Ninh Thư phi con dao, ném thật mạnh qua, hướng tới đầu của tên nhóc.

Tiểu quỷ cười khanh khách, cầm dao, “Đồ của tôi sẽ không tổn thương được tôi.”

“Ồ, ra mi là một con dao găm à.”Ninh Thư nhìn chằm chằm tiểu quỷ, “Không cần khơi gợi hứng thú của ta, còn có lần sau, ta sẽ bẻ ngươi thành hai đoạn, nghiền thành bột phấn.”

Ninh Thư bẻ bẻ nắm tay rắc rắc rắc.

“Hu hu hu, vì sao, vì sao…”Tiểu quỷ ngồi dưới đất gào khóc.

Ninh Thư không để ý tới nó, lên xe ngựa nói: “Đi được rồi.”

Đi đường rất vất vả, đi vài ngày, ngẫu nhiên có thể gặp được một trấn nhỏ, có thể rửa mặt chải đầu, mua chút đồ này nọ.

Năm vũ khí của Mai Tử Khanh có vẻ mất kiên nhẫn, bầu không khí rất căng thẳng.

Ở thôn quê rất dễ gặp được thú mặt trăng, muốn ăn cần tự mình kiếm, mấy vũ khí này trước kia chỉ cần khẽ động một chút là đã giết được thú mặt trăng để ăn.

Nhưng giờ phải tự mình săn, có chút vất vả.

Vũ khí bị mòn sẽ rất khó chịu, giống như khi con người phải làm việc nặng vậy.

Cơ thể ít nhiều gì cũng sẽ không thoải mái, sẽ bị bệnh.

Vì thế sắc mặt của năm vũ khí rất khó coi, cũng bực bội với người sử dụng là Mai Tử Khanh.

Mấy vũ khí bảo trường thương Ban hỏi Mai Tử Khanh rốt cuộc thì khi nào mới đến nơi.

“Chúng ta còn phải đi bao lâu nữa mới đến chỗ kia.” Bị mấy vũ khí giật dây, trường thương Ban sắc mặt không tốt hỏi Mai Tử Khanh.

Ninh Thư uống canh thịt, nhìn vẻ mặt trường thương Ban có chút không kiên nhẫn, còn có một loại chán ghét trong đó.

Ninh Thư cảm thấy vũ khí kia biết là người ủy thác của Mai Tử Khanh thích mình.

Có vẻ như trường thương Ban thấy như vậy là một loại sỉ nhục.

Mai Tử Khanh thản nhiên nói: “Tôi đương nhiên là có việc của mình, các người là vũ khí của tôi, tôi muốn đi đâu thì các người phải đi đó, anh có ý kiến gì sao?”

Vẻ mặt trường thương Ban cứng lại, xoay người bước đi, gương mặt xanh mét đi tới chỗ bốn vũ khí.

Ninh Thư đang cầm bát, nói với Mai Tử Khanh: “Tôi xem như đã biết người ủy thác của cô và vũ khí kia xảy ra chuyện gì rồi.”

“Đều là thói quen thôi, mỗi ngày không lo ăn mặc, săn bắn gì đó chỉ cần bổ một nhát, còn có rất nhiều tiền, hưởng thụ cuộc sống như vậy, lại muốn cả tôn nghiêm và tự do.”

“Giờ thật sự cho họ chém giết để có được tôn nghiêm của vũ khí, thế mà còn làm ầm ĩ, già mồm cãi láo.”

Một tên tiểu nhân, lại muốn có tôn nghiêm của đại nhân.

Mai Tử Khanh ồ một tiếng không nói gì.

Ninh Thư uống canh, nhìn lướt qua cổ tay Mai Tử Khanh, vết đỏ hiện tại càng thêm rõ ràng, giống như một sợi dây đỏ buộc vào tay.

Thứ này nhìn hơi quen mắt.

Mắt Ninh Thư đảo quanh hỏi: “Đây là khiên tình ti* à.”

*Khiên tình ti: Sợi dây định tình, có thể dẫn dắt đến chỗ người tình như GPS, giống dây tơ hồng ấy nhưng không phải dây tơ hồng.

Ninh Thư chỉ chỉ vào cổ tay Mai Tử Khanh.

Mai Tử Khanh lấy tay áo che cổ tay, gật gật đầu, “Là khiên tình ti.”

Khiên tình ti là một loại đạo cụ, có thể khiến cho hai người yêu nhau định vị được nhau, nhất là khi ở trong cùng vị diện, khiên tình ti có thể chỉ dẫn, đến càng gần thì khiên tình ti sẽ càng nóng lên.

Có vài cặp đôi nhiệm vụ giả vì thể hiện sự chung tình, nên khi yêu đều đeo khiên tình ti.

Chỉ khi một người chết, một bên khiên tình ti bị đứt thì nó mới mất đi tác dụng.

Thứ này có thể làm tín vật định tình, mỗi người một sợi dây đỏ, nhìn đẹp cũng khá lãng mạn.

Hai là cái thứ này có thể nhận biết được người yêu đang ở đâu, nếu ở cùng vị diện thì sẽ chỉ đường.

Đeo cái này, tương đương với một lời hứa, giống như còng tay hai người lại với nhau, chỉ cần còn sống, tới khi sông cạn đá mòn.

Nhớ hồi trước, nam phượng hoàng Trương Giai Sâm kia cũng muốn lừa cô đeo vào đó.

Xem ra, thế giới này không chỉ có Mai Tử Khanh, cô, còn có một nhiệm vụ giả nữa, quan hệ rõ ràng với Mai Tử Khanh.

Có thể là người yêu.

Ninh Thư nói: “Giờ chúng ta là bạn bè, cô cần nói cho tôi biết chuyện gì có thể xảy ra tiếp theo, nếu không là tôi đi đây.”

Ninh Thư đứng lên, Mai Tử Khanh vươn tay kéo Ninh Thư lại, Ninh Thư thuận thế ngồi xuống.

“Như cô nhìn thấy, thế giới này còn có một nhiệm vụ giả nữa, là người yêu tôi, nói đúng hơn thì là bạn trai cũ.” Mai Tử Khanh nói.

Ninh Thư: →_→

Trước đến giờ chưa từng nghe thấy Mai Tử Khanh có bạn trai, nhìn không ra là kiểu tình yêu công sở.

Đột nhiên nhảy ra một tên bạn trai khiến Ninh Thư cảm thấy thật bất ngờ.

Ninh Thư vội vàng hỏi: “Là hắn ngoại tình, để tôi và cô tới chứng kiến à, chuẩn bị giáo huấn là vừa.”

Mai Tử Khanh thở dài, “Tôi thà rằng để hắn ngoại tình cũng không muốn nhìn thấy hắn như bây giờ.”

Ninh Thư im lặng, nghe Mai Tử Khanh nói.

“Cô không hỏi tôi hắn bây giờ ra sao à?”

“Ừm, hắn sao rồi?”

Mai Tử Khanh vuốt vuốt cổ tay, “Hắn tẩu hỏa nhập ma, tôi cũng không biết từ khi nào hắn biến thành như vậy, vô cùng điên cuồng.”

“Hắn thành cái gì?” Ninh Thư hỏi.

“Hắn muốn lật trời, muốn đánh tan thiên đạo.” Mai Tử Khanh nói.

Ninh Thư: ???

Nghe cũng thật là lợi hại quá đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.