Chương trước
Chương sau
Hắn muốn lật trời, đánh tan thiên đạo!

Ninh Thư cười mỉm, cái quỷ gì cơ?

Mai Tử Khanh thấy Ninh Thư im lặng, “Cô cũng cảm thấy rất điên cuồng đúng không.”

Ninh Thư: “Á…”

“Cụ thể thao tác lật trời thế nào?” Ninh Thư hỏi.

Cảm thấy bản thân và cái nhiệm vụ giả kia không cùng một thế giới, bằng không thì vì cái lông gì mà cô cái gì cũng mít đặc!

“Nó là một thứ vô cùng tàn nhẫn, một biện pháp cực kỳ ngoại môn*, không biết hắn lấy được một hoán thiên đại trận ở đâu.”

*Kiểu tà môn ngoại đạo

“Hoán thiên đại trận cần thứ xấu xa nhất, tà ác nhất thế gian thúc đẩy, tạo nên thương tổn không thể nghịch chuyển với trời đất, sau đó mượn sức mạnh của hoán thiên đại trận, trở thành thiên đạo nắm trong tay vị diện này.”

Mai Tử Khanh một hơi nói xong.

Ninh Thư: “Á….”

Loại người nào lại sáng tạo ra trận pháp đó vậy.

“Hắn thực sự điên rồi, hắn đã lên kế hoạch nhiều lần, từng bị thiên đạo phản công, hắn không thành công, tôi cũng ngăn cản hắn vài lần.”

“Nhưng tôi không báo cáo lên trên, thấy hắn tôi liền mềm lòng, tôi thật sự không thể để hắn tùy tiện điên cuồng như vậy thêm nữa.” Mai Tử Khanh ôm mặt, bật khóc.

“Lần này tìm cô đến, là muốn để cô chứng kiến một chút, có cô ở bên cạnh tôi sẽ không thể lại để hắn điên tiếp nữa.”

Ninh Thư đứng lên, xoay người bước đi, Mai Tử Khanh hỏi: “Cô đi đâu đấy?”

“Việc lật trời nguy hiểm như vậy, tôi không nên đi, việc này tôi đã biết, tôi sẽ gửi báo cáo cho cấp trên.”

Ninh Thư nhún vai nói.

Mai Tử Khanh: …..

“Cô không nói cho hắn sao?” Ninh Thư hỏi, “Với cả loại khí tà ác cho hoạt động hoán thiên đại trận đến từ đâu?”

Mai Tử Khanh sâu kín nói: “Giết người, không ngừng giết người, trong hoán thiên đại trận, linh hồn vốn mang oán niệm, thù hận, sợ hãi sẽ được phóng đại vô hạn.”

“Có lẽ là thế giới này có vũ khí sa đọa nên hắn lựa chọn nó.” Mai Tử Khanh nhìn tên nhóc đằng xa đang đâm liên tiếp vào cái xác của thú mặt trăng.

Khóe miệng nó nhếch lên, ánh mắt hỗn độn mơ hồ, cả người toả ra toàn khí đen.

Trên mặt nó mang theo vẻ khoái chí và đau khổ vặn vẹo.

“Loại vũ khí sa đọa này chính là chất dinh dưỡng tốt nhất cho hoán thiên đại trận.” Mai Tử Khanh ôm đầu gối, cả người phát run, có lẽ bị lạnh.

Ninh Thư cởi áo khoác khoác lên người cô, hỏi: “Hắn muốn khống chế vị diện này?”

“Trở thành thế giới cấu trúc của hắn?” Ninh Thư hỏi.

Mai Tử Khanh gật đầu, “Hắn muốn có được thế giới của riêng của mình, nhưng nhiệm vụ giả muốn có được một vị diện mà sinh linh sinh sản được thật sự không dễ.”

“Hắn ghét cảm giác vô vọng ấy, ghét việc phải không ngừng nhập vào các túi da, sinh mệnh nhiệm vụ giả quá dài, bất tử là một ân huệ cũng là một loại trừng phạt.”

“Bị loại bỏ là sẽ tiêu tan mãi mãi, muốn chết nhưng cũng không dám chết.”

Ninh Thư tấm tắc hai tiếng, cô thật sự không thích ứng được loại thương xuân bi thu này, phong cách muốn chết muốn sống.

Sao cứ rối rắm làm gì, muốn chết thì chết đi, đau khổ như toàn thế giới đều nợ mi không bằng.

Đương nhiên cái này là đang nói bạn trai Mai Tử Khanh.

Ninh Thư liếc mắt hỏi: “Chẳng lẽ cô ở cùng hắn rồi, hắn vẫn cảm thấy cô đơn tịch mịch sao?”

“Tôi làm sao cũng không biết hắn nghĩ gì’.” Mai Tử Khanh lau khô nước mắt, “Lần này tính làm một cái kết thúc luôn.”

“Hắn không thể tiếp tục sai lầm nữa, tôi càng dung túng càng mềm lòng, thì hắn sẽ càng chạy càng xa trên con đường này.” Mai Tử Khanh nắm tay Ninh Thư, “Xin cô, đi với tôi đi.”

Ninh Thư rút tay ra, “Rất nguy hiểm, tôi không đi.”

“Với hành vi của bạn trai cô nhất định sẽ bị xóa bỏ, xong xuôi.” Ninh Thư nói.

Sắc mặt Mai Tử Khanh tái nhợt, “Tôi biết, hắn hiện giờ không còn là hắn nữa, hắn đã tẩu hỏa nhập ma, bị tà khí xâm lấn, biến đổi không còn là mình.”

Ninh Thư: “Ồ!”

“Mai Tử Khanh, tôi thấy mình rơi vào tình huống khó xử, đây vốn là chuyện của hai người, kết quả lại kéo thêm tôi vào.”

“Cô muốn chấm dứt tình cảm hai người thế nào là chuyện của hai người cô, nếu tôi thực sự báo cáo, cấp trên sẽ đến xóa bỏ người yêu cô.”

“Đến lúc đó cô sẽ nghĩ đến người yêu cô, không ngừng điểm tô suy nghĩ tốt đẹp về hắn trong trí nhớ, sau đó sẽ oán giận tôi đã gián tiếp giết người yêu cô, việc này á, hừ, tôi không tiếp, không tiếp.”

Ninh Thư xua tay nói, nói thẳng.

Mai Tử Khanh lúc trước vẫn đau khổ cha ơi, giờ vừa nghe Ninh Thư nói vậy, nhịn không được nở nụ cười, “Cô đúng thật là…, đây không phải việc người yêu tôi thôi, còn là việc liên quan đến vị diện nữa.”

“Chuyện này tôi muốn xóa rồi thì tôi sẽ tự mình xử lý, nhưng lại liên lụy cô vào, lúc trước tôi tìm cô, chính là muốn người ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, là muốn tự mình giải quyết.”

Ninh Thư nhún vai: “Vốn là chuyện cô cần xử lý.”

Mai Tử Khanh chống cằm, nhìn sao trời, “Cô biết không, hắn từng là một người dịu dàng, nhưng hiện tại lại trở nên điên cuồng và tàn ác như vậy.”

Ninh Thư nghe mà ngủ gà ngủ gật, “Thứ cho tôi nói thẳng, đàn ông của cô không phải chỉ ghét suốt đời cô độc, mà còn muốn đi đường tắt có được vị diện.”

Nếu đã bất tử, có thời gian cho mình làm chuyện muốn làm, chẳng qua chỉ tốn thời gian thôi.

Nếu đã bất tử, còn sợ thời gian không đủ chắc?

Mai Tử Khanh: ……

“Ham muốn của con người đều có mức độ, hắn thấy có thể có được một vị diện hấp dẫn, không kìm được.” Mai Tử Khanh thản nhiên nói.

Ninh Thư: “Ồ!”

“Cô đã quyết tâm nhưng sao vừa rồi còn bảo vệ hắn?” Ninh Thư hỏi, chung quy cảm thấy mình chọc một thân rối loạn.

“Tôi bảo vệ hắn, với làm cho hắn không điên nữa đâu mâu thuẫn gì.”

Ninh Thư: ……

Nói thế này thật sự không nghi ngờ gì, trong ngoài bất nhất.

Ninh Thư đứng lên, “Tôi đi nghỉ chút, việc này tôi không muốn nhúng tay.”

Mai Tử Khanh cúi đầu xin lỗi, “Thật xin lỗi, nếu bên người không có ai, đối mặt với hắn không chừng tôi lại yếu đuối, tôi không thể nhìn hắn sai tiếp nữa, cũng sợ hắn bị xóa bỏ, biến mất mãi mãi.”

Ninh Thư: “Ha…”

Má nó má nó.

Ninh Thư gào với tên nhóc vũ khí sa đọa đang làm nhục thi thể thú mặt trăng kia, “Đâm em gái mi, cái xác nó chọc gì mi, làm như toàn thế giới phụ mi vậy, thống khổ bất đắc dĩ, một bộ muốn chết muốn sống cho ai xem.”

“Đúng là có bệnh, về nhà mà uống thuốc đi.”

Tên nhóc đâm thi thể không cũng trúng đạn: ……

Ninh Thư muốn lên trên cây nghỉ ngơi, Lal đỡ Ninh Thư, giúp cô trèo lên.

Ninh Thư nhìn nhìn Mai Tử Khanh dưới bóng cây, việc lần này khiến cô rất không thoải mái.

“Mai Tử Khanh, tôi không thích cô như vậy, trước kia cô rất tiêu sái tự tại, không phải bộ dạng này.” Ninh Thư thẳng thắn nói.

Ninh Thư còn lo lắng về sau còn vậy không nữa.

Mai Tử Khanh ngẩng đầu cười với Ninh Thư, “Tất nhiên tôi vẫn tiêu sái tự tại, chỉ là có một số việc, tiêu sái không nổi.”

“Cô phải tự tay giết người yêu cô, người cô yêu, cô sẽ làm thế nào?” Mai Tử Khanh hỏi Ninh Thư.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.