Chương trước
Chương sau
Vũ khí của Mai Tử Khanh không phải không cảm thấy thái độ người sử dụng thay đổi.

Nhưng dùng kinh nghiệm hồi trước thì cô sẽ dỗ bọn họ, nếu làm chuyện quá phận với cô thì nói lời xin lỗi là được.

Người sử dụng yếu đuối kia sẽ tha thứ cho họ.

Nhưng bây giờ, lúc đi săn thú, người sử dụng dường như không muốn bảo vệ bọn họ, thấy cái gì cứng là chém cái đó.

Mài một rất nhiều, làm cho năm vũ khí thực sự chịu nhiều đau khổ.

Là đau khổ trước đây chưa từng nếm trải.

Ngay cả trường thương Ban người sử dụng thích ngày xưa cũng không nằm ngoài vòng.

Đều không tránh được kết cục bị làm nhục một phen.

Hiện tại thấy người sử dụng đối xử với một con nhóc nông thôn rất hòa ái, khiến cho trong lòng năm vũ khí đều khó chịu.

Nên dùng ánh mắt khó chịu nhìn Ninh Thư.

Ninh Thư không thèm để ý ánh mắt của năm vũ khí, lên xe ngựa.

Thằng nhóc con cũng nhảy lên xe ngựa, Ninh Thư vươn chân, một cước đạp nó xuống.

Nó ôm lấy chân Ninh Thư , hu hu khóc lớn “Đừng ném tôi xuống, tôi chạy không nổi đâu.”

Ninh Thư lắc lắc chân, không lắc văng nó đi được, “Buông ra.”

“Chị ơi, chị à….”

Tên nhóc khóc rất đáng thương, khóc làm người ta không đành lòng.

Ninh Thư: “Cút!”

Vẫn ôm chân Ninh Thư không buông.

Ninh Thư đỡ trán, “Muốn đi thì đi đi, dù sao nơi cần đi cũng là mồ chôn vũ khí sa đọa các ngươi, vậy đi nào.”

“Tôi không sợ.” Tên nhóc nói, dù Ninh Thư đã đồng ý, nó cũng không buông, móc dao găm ra muốn đâm vào chân Ninh Thư.

Một chân kia của Ninh Thư giẫm xuống tay tên nhóc, nghiền nghiền, “An phận chút.”

Mai Tử Khanh: …..

Cứ cảm giác mấy chuyện bên người cô gái này khá kỳ dị.

Tên nhóc nức nở, đôi mắt ướt sũng nhìn chằm chằm Ninh Thư.

Nội tâm Ninh Thư không hề dao động, không nhìn nó, chợp mắt nghỉ ngơi.

Trải qua vài ngày xóc nảy, cuối cùng đến nơi.

Đây là một ngọn núi lớn, một chỗ dựa vững chắc, có vài thôn trang.

Cách ngọn núi không xa, có một cái trấn nhỏ, nhưng mà thôn trấn này không phồn vinh.

Hình như chỉ có một ít người thường, võ sư và vũ khí càng ít hơn nữa.

Đoàn người Ninh Thư tới trấn, tìm một nhà khách thu xếp ổn thỏa.

Mai Tử Khanh ngồi dựa vào cửa sổ, nhìn con đường không nhiều người qua lại.

Có chút lo lắng.

Ninh Thư gọi một bàn đồ ăn, sau đó hỏi phục vụ: “Trấn này không nhiều người lắm nhỉ?”

Ninh Thư đưa cho hắn vài đồng tiền boa, phục vụ mừng ra mặt, nói với Ninh Thư: “Quý khách không biết rồi, gần đây không biết có chuyện gì mà rất nhiều người mất tích.”

“Mọi người đừng đi đến đó, mấy thôn đều trống không rồi, vô duyên vô cớ mất tích, nhiều người đều trốn đi cả.”

Ninh Thư vừa ăn vừa nghe phục vụ nói.

Mai Tử Khanh phất tay, phục vụ liền lui xuống.

Ninh Thư nuốt đồ ăn, nói: “Xem ra bạn trai cô đã sớm hành động rồi.”

“Trên trấn này hình như không nhiều vũ khí, lẽ nào đều bị tế cho hoán thiên đại trận rồi?”

Ninh Thư nhìn lướt qua cửa sổ.

“Tình huống này, nghĩ cũng không cần nghĩ, chắc chắn là hắn, tại sao hắn phải làm như vậy, vì cớ gì?”Mai Tử Khanh buông đũa, mệt mỏi nói.

Ninh Thư trợn trắng mắt, đây không phải chuyện đã rõ rồi sao?

Rối rắm cái lông gì?

Người ta là vì vị diện, còn hỏi tại sao?

Thật ra ý ẩn trong của Mai Tử Khanh là sao anh không để ý đến tôi, làm ra chuyện như vậy.

Biết rõ đây là chuyện vô cùng nguy hiểm, vì sao không nghĩ đến tương lai chúng ta mà lại làm như vậy.

Thật sự là việc khiến cho người ta khó xử.

“Bụp bụp bụp….” Tên nhóc hắc hóa cầm dao găm, từng nhát từng nhát đâm cái xác đến muốn bốc hơi.

Sao con hàng này luôn hứng thú với việc lăng trì tàn bạo thi thể thế.

Ninh Thư không thèm đếm xỉa đến nó, nó là một con dao găm, tên là Dao găm Mục.

Về phần nguyên nhân hắc hóa thì không biết.

Mỗi ngày nó đều bị vây trong trạng thái vô cùng đau khổ.

Nghe Lal nói, thống khổ của vũ khí sa đọa như kiểu bị chặt sống vậy, hơn nữa loại thống khổ này sẽ không gián đoạn.

Ninh Thư chỉ ừ một chữ.

Con đường của mỗi người đều không dễ đi, đối với vũ khí sa đọa Ninh Thư không có cảm giác gì, chưa nói tới chán ghét, cũng chưa nói tới thích, thản nhiên không đáng kể.

Vũ khí sa đọa là vũ khí mọi người đều ghét, bởi vì trên người chúng dính máu thịt con người.

Hình như một ngày Dao găm Mục không đâm cái gì một chút là trong lòng sẽ thấy khó chịu.

Một bộ muốn hủy diệt thế giới, ta đau khổ, các người cũng khiến ta khó chịu, a, dáng vẻ ảo tưởng ta muốn hủy diệt thế giới.

Mai Tử Khanh nói: “Ăn xong tôi phải đi tìm hắn đây.”

“Hoán thiên đại trận cần một nơi bí mật, không ngừng bố trí, hơn nữa trận pháp này rất lớn, phạm vi bao trùm mười dặm.”

“Chỉ cần đại trận khởi động, trong phạm vi bao trùm của đại trận, tất cả sinh linh trong nháy mắt sẽ bị tước đi mạng sống, tước đoạt tất cả lực sinh mệnh, bao gồm cả linh hồn.”

Ninh Thư: …

“Đậu, tội nghiệt thế này không phải dạng lớn bình thường đâu, ngộ nhỡ chúng ta bước vào phạm vi đại trận, bạn trai cô khởi động đại trận, vậy cả đoàn ta bị diệt, phải cống linh hồn và lực sinh mệnh à.”

Ninh Thư cảm thấy mình tự đào hố chôn mình rồi, lúc trước đừng đi thì đã tốt.

Mai Tử Khanh lắc lắc đầu nói: “Các cô ở đây đợi tôi, tôi tự đi.”

Mai Tử Khanh cười với Ninh Thư, “Cảm ơn cô, lúc trước cô sảng khoái đồng ý với tôi mà tôi lại giấu giếm cô nhiều vậy.”

Ninh Thư trợn trắng mắt, “Giờ nói cái này thì có tác dụng gì.”

Ninh Thư bóp bóp trán, cảm giác thật đau đầu aiz.

Trận pháp nghịch thiên này là do tên ăn no rửng mỡ nào tạo ra, chẳng lẽ không có khuyết điểm nào.

Không, khuyết điểm rất rõ ràng, tụ hội thứ tà ác nhất thiên hạ, có ảnh hưởng rất lớn với tâm trí con người.

Ngay cả tâm trí của một nhiệm vụ giả cũng bị che mắt, muốn trở nên cường đại, bị một cái vị diện cám dỗ.

Ninh Thư hoài nghi, dù cho là thật sự điều hòa thiên đạo, chỉ sợ vì diện này cũng không chống đỡ được bao lâu.

Một mảnh hỗn loạn, cuối cùng không chịu được, bùm cái nổ tung, sinh ra vô số mảnh bụi vị diện, tạo ra ảnh hưởng lớn đối với các vị diện xung quanh.

Lực lượng cá nhân tuy nhỏ yếu, nhưng một cánh bướm cũng có thể tạo nên phong ba bão táp.

Mai Tử Khanh kiên định nói với Ninh Thư: “Nếu tôi thật sự xảy ra chuyện, cô liền báo cáo đi.”

Ninh Thư hỏi: “Làm thế nào mới biết cô xảy ra chuyện?”

Mai Tử Khanh sờ sờ khiên tình ti trên cổ tay.

Khiên tình ti trên cổ tay đã hiện rõ, một sợi tơ đỏ vô cùng đơn giản.

“Còn chuyện này nữa.” Ninh Thư uống một ngụm trà, đặt chén xuống nói: “Hình như cô đến để hoàn thành nhiệm vụ, nhưng nếu cô xảy ra bất trắc thì sẽ không hoàn thành nhiệm vụ được đâu.”

Mai Tử Khanh gãi đầu, “Lần này đến đây, tôi đã chuẩn bị, cùng lắm là bị loại bỏ.”

Ninh Thư đứng lên, không nhịn được nói: “Cô bị ngu à, chẳng lẽ muốn cùng tiêu tán với tên đàn ông kia, vất vả mới thành nhiệm vụ giả siêu cấp, vất vả lĩnh ngộ được pháp tắc, chính là vì cùng bị loại bỏ với con hàng kia?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.