Chương trước
Chương sau
Edit: EE

Phụ nữ dễ mềm lòng, nói vài câu dễ nghe, người khác đều tam thê tứ thiếp, mình hắn một vợ, còn không cảm động đến rơi nước mũi nước mặt hả.

Xét cho cùng thì tình yêu của Y Tình và Trác Triệt Nhiên cũng coi như ngang nhau, có khúc mắc lợi ích, hai bên đều nhất trí.

Chỉ có quan hệ lợi ích là quan hệ đáng tin cậy nhất.

Trác Triệt Nhiên cần Y Tình cung cấp vũ khí hiện đại có lực sát thương lớn.

Y Tình cũng có được tình yêu của đế vương, còn là tình yêu duy nhất.

Ninh Thư không tin Trác Triệt Nhiên không mơ ước mấy thứ trong tay Y Tình.

Dù sao dưới điều kiện thời này cũng không thể tạo ra được súng, bởi vì kinh tế không cho phép.

Việc này như phải xây dựng một căn nhà trên bầu trời ấy.

Trác Triệt Nhiên chỉ có thể dựa vào vũ khí thời hiện đại Y Tình cung cấp.

Thân là một đế vương, thật sự có thể yên tâm sao?

Ninh Thư không mấy lạc quan về đoạn tình yêu này.

Lại nói, Y Tình rõ ràng có điều kiện tự mình đăng cơ, tại sao cứ một hai phải trói mình trong hậu cung.

Tình yêu quan trọng như vậy à?

Yêu đến đất trời hủy diệt, sao mấy người không đi phát điện đi.

“Tiểu thư, sao người dậy rồi?” Liên Kiều đẩy cửa vào nhà, thấy Ninh Thư một thân áo mỏng ngồi trên ghế uống trà.

Ninh Thư lập tức khép chân lại, người ủy thác là một tiểu thư khuê các, mỗi một cử động đều phải chú ý hình tượng.

Khắc quy củ vào sâu trong xương.

Quý nữ thế gia trong mắt bình dân có vẻ vô cùng cao ngạo, người ủy thác bị bán vào thanh lâu, khách nhân mỗi ngày đều muốn lăng nhục cô.

Không cao ngạo lắm sao, không phải kiêu căng lắm sao.

Đập vỡ cao ngạo của mi, quỳ trên mặt đất cầu xin ta, hầu hạ ta, cảm giác chinh phục quả thật khiến người ta sướng từ gót chân lên đến đỉnh đầu.

Liên Kiều vội vàng cầm áo khoác lên người Ninh Thư, “Tiểu thư mặc thêm đi, giờ ngày xuân khí lạnh, tiểu thư không thể bị cảm.”

Ninh Thư ừ một tiếng, Liên Kiều hầu cô mặc quần áo.

Rửa mặt chải đầu xong liền đến tiền viện thỉnh an lão thái quân phụ thân mẫu thân.

Trên đường gặp mấy thứ muội, ánh mắt nhìn cô vừa hâm mộ vừa ghen ghét.

Ninh Thư không có cảm giác gì với mấy nàng ấy, phủ Tuyên Bình Hầu sụp đổ, những thứ muội đó cũng giống nguyên chủ, trở thành gái lầu xanh hoặc tỳ nữ.

Vĩnh viễn mang nô tịch.

Mấy thứ muội bị Ninh Thư dùng ánh mắt khoan dung nhìn, không biết nên nói gì.

Hai bên nhìn nhau, lặng im không nói.

Ninh Thư mang theo một đám thứ muội đi thỉnh an lão thái quân.

Còn chưa đi vào đã nghe từng đợt tiếng cười truyền tới từ bên trong.

Liên Kiều vén mành, Ninh Thư bước vào.

Nơi lão thái quân ở rất mộc mạc, nhưng đồ dùng đều là loại tốt.

Ninh Thư trong hoàn cảnh như vậy lại có cảm giác như đang ở phủ nhà họ Giả trong Hồng Lâu Mộng.*

*Phủ nhà họ Giả trong tác phẩm HLM được miêu tả là xa hoa lộng lẫy (nhưng đầy âm mưu)

“Trúc Như tới đây.” Lão thái quân vẫy Ninh Thư, Ninh Thư lập tức cảm nhận được vài ánh mắt ghen ghét bắn lên lưng mình.

Hiển nhiên là ghen ghét Ninh Thư được cưng chiều.

Trong lòng Ninh Thư không kìm được mà lắc đầu, có cuộc sống an ổn lục đục với nhau cũng là hạnh phúc.

Lật cả ổ làm gì có quả trứng nào lành.

Ninh Thư đi bước nhỏ tới, biên độ làn váy đong đưa không thể quá lớn, bước tới đứng trước mặt lão thái quân.

“Đây là biểu ca con, Cố Phồn Lũ, tổ mẫu nó là chị em ruột của ta.” Lão thái quân giới thiệu nam tử đứng bên cho Ninh Thư.

Nam tử này một thân đồ trắng, trên đầu đội miện*, mặt mang nét cười, khí chất toàn thân vô hại, cảm giác đầu tiên hắn cho người ta chính là một con thỏ trắng, thân mặc quần áo, đầu đội miện, hai cái tai dựng lên cao cao.

*Cái gì để cột tóc lên á, nhưng tui không biết tên chính xác

Rất dễ thương.

“Biểu muội.” Cố Phồn Lũ chắp tay với Ninh Thư.

Ninh Thư khom người đáp lễ, “Biểu ca.”

Ninh Thư cảm thấy xưng hô biểu ca biểu muội ở cổ đại đều vô cùng ái muội.

“Biểu xa con vào kinh nhậm chức, ở tạm Hầu phủ vài ngày, chờ phủ đệ xây xong sẽ dọn ra.” Lão thái quân nói.

Ninh Thư tự nhiên không có ý kiến gì, nhìn thì có vẻ là một con thỏ trắng đấy, chỉ sợ thật ra là thỏ đen.

Người ở chốn quan trường, sao có thể vô hại được.

Khẳng định là một con thỏ đen mưu mô.

Ninh Thư ngồi vào chỗ của mình, lão thái quân lại giới thiệu Cố Phồn Lũ cho các nữ tử Tô gia khác.

Cố Phồn Lũ vẫn giữ vẻ nho nhã lễ độ, hiền lành vô hại.

Thỏ dù vô hại thế nào cũng sẽ cắn người, cũng sẽ đạp lại đại bàng.

Lão thái quân thích Cố Phồn Lũ nhà em gái mình, nên lôi kéo Cố Phồn Lũ nói đủ loại chuyện.

Cố Phồn Lũ thành thật nghe, không xen mồm vào, lúc nên lên tiếng thì mới nói, không giọng khách át giọng chủ.

Giao tiếp là một môn cần học, thỏ Cố có thể làm trôi chảy như cá gặp nước, chắc chắn không phải nhân vật đơn giản.

Ninh Thư nhìn chằm chằm thỏ Cố, người ủy thác Tô Trúc Như không để tâm đến người biểu ca này.

Hắn là nam tử nhà ngoại, hơn nữa đã có hôn ước, nên không mấy để ý tới thỏ Cố, chỉ có chút ấn tượng.

Cũng như lão thái quân nói, nếu không phải đã có hôn ước với phủ Tín Vương thì Cố Phồn Lũ cũng là một lựa chọn tốt.

Nhưng bây giờ Hầu phủ sắp sửa gặp nạn, Ninh Thư cần phải cảnh giác trước tất cả mọi người.

Ninh Thư lấy nắp trà phất trôi vụn trà, trong lòng hoài nghi, Cố Phồn Lũ có liên quan tới việc Hầu phủ diệt môn.

Sớm không tới muộn không tới, cố tình tới lúc này.

Tuy nói lão thái quân và tổ mẫu Cố Phồn Lũ là chị em ruột thịt, nhưng lợi ích gia tộc vẫn là trên hết.

Lão thái quân rất vui vẻ, giữ Cố Phồn Lũ lại dùng bữa sáng, cũng giữ cả đám thứ nữ ở lại.

Ninh Thư cảm thấy lão thái quân đang muốn làm thân, thiếu điều nói thẳng: coi trọng đứa cháu gái nào của ta cứ cưới về.

Nam nữ dùng bữa có bình phong ngăn cách, Ninh Thư cùng bàn với mẫu thân và mấy thứ nữ.

Di nương đều không có tư cách tới.

Lúc dùng bữa, Ninh Thư ăn rất chậm rất ưu nhã, cần phải duy trì hình tượng.

May thay Ninh Thư đã từng làm Hoàng hậu, công chúa, tiểu thư khuê các, có thể qua màn suôn sẻ.

Sau bữa ăn, Ninh Thư ăn lửng dạ rồi, Vinh Quốc Phu nhân nói: “Được rồi.”

Lão thái quân tuổi lớn, tóc đã bạc trắng cả, một đầu tóc bạc điểm thêm màu xanh của đá quý đeo trên đai buộc trán, chính là một quý bà giàu có.

Lão thái quân ăn xong bèn buông đũa, Ninh Thư và mấy thứ nữ được Vinh Quốc Phu nhân nhắc nhở cũng ngừng bữa.

Những người khác buông đũa xuống, Cố Phồn Lũ cũng im lặng bỏ đũa.

Dù sao một bữa này không tài nào ăn thoải mái được.

Dùng cơm xong, Ninh Thư liền về viện của mình, tự hỏi bước tiếp theo nên làm gì?

Phủ Tuyên Bình Hầu bị diệt môn có liên quan đến thỏ Cố hay không?

Ninh Thư rất nghi ngờ hắn ta.

Nhanh chóng về tu luyện, bây giờ cô tay trói gà không chặt, đặc biệt đối phương còn có súng, cô cũng có, nhưng bên kia là một đám người có súng cơ.

Một người với một đám, kết quả không cần nói cũng biết.

Dứt khoát ám sát Trác Triệt Nhiên đi, chết rồi là xong hết.

Nhưng thử tính thời gian, Trác Triệt Nhiên đã tiếp xúc với Y Tình.

Không xa lúc hai người sinh ra cảm tình nữa, chỉ chờ thử nhau, Y Tình nói ra câu: ”Nam nhân ta cần kiếp này phải trung thành với ta, ta muốn một đời một kiếp một đôi người.”

Đó chính là lúc phủ Tuyên Bình Hầu tai họa ngập đầu.

Tính thế thì Ninh Thư không còn bao thời gian nữa.

Ninh Thư giẫm bước nhỏ nhanh đi về phía thư phòng Tuyên Bình Hầu.

Cần phải tâm sự với đương gia Tuyên Bình Hầu một chút.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.