Chương trước
Chương sau
Edit: EE

Y Tình đã giao dịch vũ khí, nhưng ảnh hưởng tới vị diện chắc chắn nhỏ hơn nhiều.

Dù sao cũng không có đồ tiếp viện, không thể lấy ra vũ khí lớn.

Chỉ sợ sẽ làm ra vũ khí hạt nhân gì đó.

Một đầu đạn hạt nhân rơi xuống, không chỉ thương vong vô số, còn có bức xạ hạt nhân.

Đây đều là thứ không nên xuất hiện ở vị diện cổ đại.

Trình độ kinh tế hiện tại, đến ấm no nhân dân còn chưa giải quyết được, chênh lệch quá nhiều so với trình độ kinh tế có thể nấu sắt.

Lần này để 2333 hấp thu hệ thống, miễn cho nó cả ngày lải nhải năng lượng năng lượng bên tai.

“Nhanh vậy đã hấp thu xong rồi?” Ninh Thư hỏi 2333.

“Chưa đâu, cần một đoạn thời gian nữa, đang chậm rãi tiêu hoá lực lượng đối phương.”

“Thật ra bây giờ tôi rất yếu, năng lượng còn lại rất ít, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, muốn giải quyết cái hệ thống này ngay là không có khả năng.” 2333 nói.

Ninh Thư không hề có thành ý nói: “Cũng tốt rồi, trước kia toàn ngủ say, bây giờ vẫn có thể nói chuyện.”

2333: ……

Không khinh bỉ người ta có thể chết sao.

Ninh Thư sửa sang lại bộ dạng vui vẻ của mình, xuống xe ngựa, nhìn thấy Trác Triệt Nhiên khoanh tay đứng cách đó không xa.

Trác Triệt Nhiên quay đầu nhìn về phía Ninh Thư, ánh mắt lạnh nhạt lại lẫn vài phần tìm tòi, “Ngươi mời tiểu thư Y gia tới làm gì?”

Trác Triệt Nhiên cảm thấy tay phủ Tuyên Bình Hầu to rồi, thế mà tra được quan hệ của gã với Y Tình.

Trong những quý nữ thế gia hôm nay tới tham gia yến hội, chỉ có mình Y Tình rơi xuống nước, tuy rằng lúc sau vị hôn thê của gã cũng nhảy xuống.

Nhưng chỉ là muốn phủi sạch quan hệ thôi.

Ninh Thư nhàn nhạt nói: “Khu vực Hán Dương xảy ra nạn hạn hán, phủ Tuyên Bình Hầu chỉ muốn tạo điều kiện cho mọi người quyên chút tiền vì bách tính.”

“Chuyện Y tiểu thư quả là do phủ Tuyên Bình Hầu không chu toàn, phủ Tuyên Bình Hầu sẽ cho Y tiểu thư một lời giải thích.”

Ninh Thư không kiêu ngạo không siểm nịnh, “Ngược lại là ngươi, thế tử điện hạ lấy lập trường gì tới nghi ngờ phủ Tuyên Bình Hầu?”

Hiện tại Thánh thượng còn đang trông cậy vào phủ Tuyên Bình Hầu đưa tiền đấy.

Trác Triệt Nhiên cười lạnh một tiếng, “Trước kia thế mà không phát hiện ngươi lẻo mép thế.”

Ninh Thư khom người hành lễ, “Đa tạ thế tử đã khen.”

Nói thật, mỗi người phân ra tốt hay xấu, đều căn cứ vào phán đoán chủ quan của bản thân.

Ví dụ như một tội phạm giết người, cô ta giết người, nhưng lại vô cùng vô cùng tốt với người thân của mình, đối với người bị hại mà nói, cô ta là người xấu, đối với người nhà cô ta mà nói, cô ta lại là người tốt.

Ninh Thư gặp qua rất nhiều cặp đôi yêu nhau, yêu nhau như vậy, trung trinh như vậy.

Ví dụ như người đàn ông trước mặt này, đối với Tô Trúc Như mà nói, Trác Triệt Nhiên là kẻ thù làm cả nhà nàng phải chết.

Nhưng đối với Y Tình mà nói, lại là người có thể dựa vào, là người đàn ông trung thành với cô ta, cho cô ta lời hứa một đời một kiếp một đôi người, đây là người đàn ông tốt.

Đối với vài cô gái mà nói, mặc kệ đàn ông cặn bã thế nào, chẳng sợ bị thế nhân phỉ nhổ, người này đối tốt với cô, yêu cô, thật tình với cô là đã có thể đi theo hắn, người tốt người xấu thì làm sao? Đứng ở vị trí khác nhau, người tốt hay xấu rất mơ hồ.

Tình yêu của những người này giẫm lên máu xương người khác, tạo thành tựu câu chuyện tình yêu có lên có xuống.

Ninh Thư tuân thủ nguyên tắc không kéo người vô tội vào, vốn là thay người ta hoàn thành tâm nguyện, chỉ làm những chuyện có trong nhiệm vụ.

Tình yêu bọn mi thật cảm động đấy, nhưng không thể liên lụy người vô tội.

Rải cẩu lương thì thôi, nhưng không cần thiết phải chết vì tình yêu của bọn mi.

Đối với Trác Triệt Nhiên mà nói, cô và phủ Tuyên Bình Hầu là người xấu, là quan hệ đối lập.

Phủ Tuyên Bình Hầu bọn họ là người xấu.

Cái này nói thế nào nhỉ, người tốt người xấu đều dựa vào phán đoán chủ quan của mình, chủ nghĩa duy tâm.*

*NT chắc muốn nhắc tới chủ nghĩa duy tâm chủ quan, phủ nhận sự tồn tại của thế giới khách quan và coi nó là một cái gì đó hoàn toàn do tính tích cực của chủ thể quy định.

Ninh Thư nói: “Thế tử điện hạ, nếu không có việc gì, tiểu nữ phải rời đi.”

Ninh Thư xoay người đi mất.

Ninh Thư đi chiêu đãi những quý nữ thế gia khác, mọi người cười nói, cứ như vừa rồi không xảy ra chuyện gì.

Tất cả hoà thuận vui vẻ, khoé mắt Ninh Thư liếc thấy Trác Triệt Nhiên rời đi.

Ninh Thư thở ra một hơi trong lòng, chuyện hệ thống xem như đã giải quyết, kế tiếp là giải quyết chuyện phủ Tuyên Bình Hầu.

Sau yến hội, quý nữ tham gia yến hội đều ý nhị ra về.

Ninh Thư xoa bả vai, về phủ Tuyên Bình Hầu.

Một hồi sau, Vinh Quốc Phu nhân gọi Ninh Thư tới giáo huấn một chặp, gây ra loại chuyện này trong yến hội làm phủ Tuyên Bình Hầu mất hết thể diện.

“Bảo con tiếp xúc với nữ quyến phủ Tín Vương nhiều chút, lại xuất hiện chuyện này ở trong yến hội, con nói người ta sẽ nghĩ con thế nào?”

Ninh Thư mặt không đổi sắc nói: “Chuyện này phủ Tín Vương thua thiệt, chắc chắn mẹ đã biết lúc ấy xảy ra chuyện gì, đây là một tín hiệu.”

“Con cảm thấy cha vẫn đừng ký thác hi vọng lên người của phủ Tín Vương.”

Vinh Quốc Phu nhân nhíu chặt mày, “Trác Triệt Nhiên có hôn ước với con, sao hắn có thể làm ra loại chuyện này?”

“Ở trên triều đình khiến phủ Tuyên Bình Hầu phải chi ra 500 vạn, chính là muốn đối phó nhà ta rồi, nếu chúng ta không cho, chắc chắn Thánh thượng sẽ bất mãn.”

“Đây mới chỉ là bắt đầu.”

Vinh Quốc Phu nhân xoa xoa huyệt Thái Dương, “Ta thực sự không nghĩ ra tại sao hắn muốn làm vậy, dù là vì một tiểu thư Y gia, thế nhưng luận gia thế bối cảnh, tướng mạo lễ nghi của con, nào kém hơn tiểu thư Y gia kia?”

Ninh Thư không nói.

“Hay hắn làm vậy vì muốn nạp tiểu thư Y gia làm thị thiếp?” Vinh Quốc Phu nhân nói, cũng ngậm miệng, nào có ai vì một thị thiếp mà đối phó với nhà vợ chính thức của mình?

Vinh Quốc Phu nhân thật sự không nghĩ ra, nói với Ninh Thư: “Con cũng mệt rồi, trở về nghỉ ngơi đi.”

Nhìn dáng vẻ là muốn thương lượng chuyện này với chồng.

Ninh Thư hành lễ, “Mẫu thân nghỉ ngơi thật tốt.”

Ninh Thư ra khỏi viện của Vinh Quốc Phu, giật giật cổ, nhìn thấy Cố Phồn Lũ ngồi trong đình đọc sách.

Ninh Thư vòng qua Cố Phồn Lũ, trong nhà có người ngoài ở, làm cái gì cũng bất tiện.

Phải đợi đến khi người ta ở trong phòng, hoặc dọn đi, đây không phải việc ngày một ngày hai.

Sao lại không biết xấu hổ ở nhà người khác như thế chứ.

Lòng Ninh Thư hoài nghi Cố Phồn Lũ, trở về viện bảo Liên Kiều: “Ngươi ra ngoài hỏi thăm chút, xem Cố Phồn Lũ mỗi ngày làm gì?”

“Tiểu thư hỏi thăm biểu thiếu gia làm gì?” Liên Kiều mờ mịt hỏi.

Ninh Thư nhàn nhạt nói: “Ngươi đi đi.”

Liên Kiều gật gật đầu, xoay người ra ngoài.

Ninh Thư vuốt cằm, xem Cố Phồn Lũ ngày ngày làm gì, nếu thật sự có ý đồ xấu, vậy phải khiến cho Cố Phồn Lũ bệnh một phen.

Vừa vào kinh, không quen khí hậu, có một thời gian bệnh nặng cũng là bình thường.

Ninh Thư cười ha ha, nếu thỏ Cố là thỏ tốt, tự nhiên cô không ăn no rảnh mỡ đi đối phó với một con thỏ.

Loại người trong đen ngoài trắng này thật sự rất giống Trác Triệt Nhiên.

Ninh Thư ngồi xếp bằng trên giường, bắt đầu tu luyện, có vũ lực, cho dù cuối cùng thật sự không khống chế được hướng phát triển tình tiết cũng có thể cứu vài người, tự bảo vệ mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.