Edit: EE
Trừ khi đám vũ khí tiên tiến đó biến thành một đống sắt vụn.
Tiền đề là phải không có hàng tiếp tế, bây giờ đã không còn hệ thống, nhưng không đảm bảo còn đạn hay không.
Súng không có đạn chỉ là sắt vụn.
Cũng không có lực uy hiếp lớn như vậy nữa.
Cung nỏ cũng là vũ khí có lực sát thương lớn ở thời đại này, nhưng so với súng, thật sự lạc hậu hơn quá nhiều.
Nhưng mà cô không biết quân đoàn của Y Tình đóng quân ở đâu?
Ninh Thư đang lo nhỡ Y Tình và Trác Triệt Nhiên hoài nghi cô.
Nếu lúc tối trời trăng lên cao mang quân đoàn tới, bắn phá một trận sống còn với phủ Tuyên Bình Hầu, vậy rất khó có ai sống sót.
Ninh Thư thật sự đau đầu.
Sáng ngày hôm sau, Ninh Thư ăn sáng nhân tiện bảo Liên Kiều: “Ngươi đi khích một chút Tiểu Thanh, lấy giấy Cố Phồn Lũ luyện chữ về.”
“Ngươi nói chữ biểu thiếu gia vô cùng xấu, kế tiếp ngươi biết nên làm thế nào rồi chứ?” Ninh Thư nói.
Liên Kiều gật đầu, “Tiểu thư, ta hiểu.”
Ăn xong, Liên Kiều thu dọn bát đũa và đồ ăn trên bàn, nói với Ninh Thư: “Tiểu thư, nô tỳ đi đây, nô tỳ cũng không biết Tiểu Thanh có bị khích không.”
“Tận lực là được, không được thì thôi.” Cho dù không có chứng cứ vô cùng xác thực, Ninh Thư cũng sẽ làm Cố Phồn Lũ nhược liễu phù phong* mấy ngày.
*Bắt nguồn từ bài thơ Tán Lâm Đại Ngọc của Tào Tuyết Cần, “Hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi-2/2082262/chuong-1599.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.