Chương trước
Chương sau
Edit: Bạc Hà, EE

Lúc bình thường, Ninh Thư ở trong phủ rất điệu thấp, có chuyện gì đều lén làm vào tối.

Ninh Thư cho người ăn mày một ít đồ ăn để anh ta giúp trông chừng Y gia.

Lần trước Y Tình tới thăm, Ninh Thư luôn cảm thấy Y Tình có chuyện gì muốn nói với mình, đoán chừng là có băn khoăn nên mới không nói.

Lại nói, hiện tại lập trường của cô và Y Tình coi như đối lập.

Trác Triệt Nhiên là người của hoàng tộc, muốn đối tốt với phụ nữ, muốn phụ nữ, trên đời căn bản không ai có thể phản đối.

Cố Phồn Lũ bị bệnh, chờ đến lúc hắn hơi tốt lên, Ninh Thư lại vào phòng hắn dạo một vòng.

Rồi ngày hôm sau, Cố Phồn Lũ lại bệnh nặng, lão thái quân mời vài đại phu, thay phiên khám cho Cố Phồn Lũ.

Chỉ sợ tôn nhi của tỷ muội mình chết trong phủ Tuyên Bình Hầu.

Cố Phồn Lũ bị bệnh tuy đầu óc hỗn loạn, nhưng cũng có thể đoán ra một ít, còn nằm ở trên giường nhưng lại nói với lão thái quân là muốn ra ngoài ở.

Lão thái quân sao có thể để một mình Cố Phồn Lũ ra ngoài dưỡng bệnh được.

Một hai phải giữ Cố Phồn Lũ lại.

Cố Phồn Lũ sắc mặt tái nhợt, giữ cái rắm gì, trong lòng Cố Phồn Lũ hiểu rõ mình bị người tính kế.

Lần này khiến hắn bị bệnh, lần sau chưa biết chừng là khiến hắn chết.

Chuyện này rất có thể là Tuyên Bình Hầu làm.

Cố Phồn Lũ kiên trì muốn đi, nói chính mình bệnh nghiêm trọng như vậy, có khi nào nhiễm bệnh dịch gì, lây cho người trong phủ Tuyên Bình Hầu thì không tốt.

Lão thái quân bất đắc dĩ, chỉ có thể phái vài người đi hầu hạ Cố Phồn Lũ.

Cố Phồn Lũ bị nâng ra khỏi phủ Tuyên Bình Hầu.

Ninh Thư đứng trong đình, xa xa nhìn Cố Phồn Lũ rời đi.

“Tiểu Thanh quả đúng là đi theo, vận khí thật tốt.” Liên Kiều giậm chân, bĩu môi nói.

“Nàng ta đi hầu hạ người, chứ đâu phải làm người bên gối, ngươi kích động như vậy làm gì?” Ninh Thư nhàn nhạt nói.

Chắc trước kia Liên Kiều chịu thiệt trong tay Tiểu Thanh, tóm được cơ hội là lại châm chọc mỉa mai Tiểu Thanh.

Ninh Thư xoay người đi tìm lão thái quân.

Ninh Thư hành lễ, “Cháu gái bái kiến tổ mẫu.”

“Trúc Như à, đến chỗ tổ mẫu đây.” Lão thái quân vẫy tay với Ninh Thư.

Ninh Thư đi qua, cười hỏi lão thái quân: “Biểu ca bệnh nặng như vậy, sao có thể tiễn biểu ca đi được, chuyện này sẽ khiến cô cô nghĩ gì trong lòng.”

“Biểu ca nếu phải đi, cũng phải chờ đến khi bệnh nặng mới đi chứ.”

Ninh Thư vừa nói, vừa xoa bóp vai cho cấp lão thái quân.

Được Ninh Thư xoa như vậy, lão thái quân cảm thấy vai rất thoải mái, hơi híp mắt, nói: “Phồn Lũ kiên trì muốn đi, nói là sợ lây bệnh cho chúng ta.”

Ninh Thư nhẹ giọng nói: “Biểu ca không muốn liên lụy chúng ta, nhưng chúng ta không thể nghĩ vậy, cô cô bên kia chắc chắn sẽ có khúc mắc trong lòng với tổ mẫu.”

“Cũng không thể để người khác nói phủ Tuyên Bình Hầu chúng ta khắc nghiệt ít cảm tình, nhìn thấy người bị bệnh là đá văng người ta ra.”

Lão thái quân thoải mái đến độ sắp ngủ mất, nghe lời Ninh Thư thì nói, “Đúng là không quá thỏa đáng.”

“Biểu ca nói sợ lây bệnh, nhưng người hầu hạ cạnh hắn đều không đổ bệnh, chứng minh bệnh của biểu ca không phải dịch bệnh.”

“Tổ mẫu, thoải mái không, cháu gái học trong sách y thuật đấy, có thể giúp lưu thông máu, giảm bớt mệt nhọc.” Ninh Thư dời đề tài đi.

“Rất thoải mái, vẫn là Trúc Như có lòng hiếu thuận, về sau rảnh rỗi thì tới xoa bóp cho tổ mẫu.”

Ninh Thư nhẹ nhàng đáp ứng.

Lão thái quân tuổi lớn, phải đi nghỉ trưa.

Lúc sau, Cố Phồn Lũ đang bệnh lại bị nâng trở về phủ Tuyên Bình Hầu.

Mặc kệ Cố Phồn Lũ không muốn về thế nào, thân kiều thể nhược, vẫn bị nâng về phủ Tuyên Bình Hầu.

Ninh Thư đứng trong đình, nhìn Cố Phồn Lũ suy yếu.

Ninh Thư không đến gần Cố Phồn Lũ, không cần đi diễu võ giương oai làm Cố Phồn Lũ hoài nghi.

Cố Phồn Lũ mà hoài nghi, vậy Trác Triệt Nhiên cũng sẽ hoài nghi.

Cô chính là một cô gái phổ thông ở hậu viện, không ra khỏi cửa, thêu hoa nhớ xuân.

“Tiểu thư, biểu thiếu gia cũng không chê phiền, lăn qua lộn lại như vậy bệnh làm sao tốt được?” Liên Kiều là gái ngay thẳng, cái gì không hiểu hỏi ngay.

Ninh Thư nói: “Đi dạo một vòng hít khí mới, sau đó bệnh mới tốt.”

Vẻ mặt Liên Kiều đầy dấu chấm hỏi.

Ninh Thư về viện của mình, bắt đầu thêu thùa, qua một thời gian nữa là đại thọ 60 của lão thái quân.

“Tiểu thư, Thư Thúy tỷ tỷ bên người phu nhân tới, nói phu nhân tìm tiểu thư có chuyện.”

Ninh Thư buông thêu phẩm, xoay cổ, hỏi: “Thư Thúy nói gì không?” “Hầu gia cũng ở đó.”

Ninh Thư sửa soạn một chút, rồi cùng Thư Thúy đến viện Vinh Quốc Phu nhân.

Ninh Thư vừa vào đã thấy không khí trong phòng rất căng thẳng, Tuyên Bình Hầu sắc mặt đen kịt uống trà. Vinh Quốc Phu nhân vẻ mặt bất đắc dĩ.

Ninh Thư hành lễ, “Cha, xảy ra chuyện gì sao.”

Vinh Quốc Phu nhân thở dài một hơi, ánh mắt nhìn Ninh Thư tràn ngập trìu mến và bất đắc dĩ.

Tuyên Bình Hầu đặt chén trà lên bàn, mở miệng nói thẳng: “Hôn sự của phủ Tuyên Bình Hầu và phủ Tín Vương không làm được.”

Ninh Thư mặt không đổi sắc, “Con gái nghe phụ thân.”

Sắc mặt Tuyên Bình Hầu hơi tốt hơn chút, “Con không hỏi vi phụ tại sao à?”

“Không cần biết phụ thân làm gì, đều là vì phủ Tuyên Bình Hầu.” Ninh Thư nói.

“Từ hôm nay trở đi, con thân nhiễm bệnh hiểm nghèo, sau đó vi phụ giải trừ hôn ước.”

Vinh Quốc Phu nhân mở miệng, “Hầu gia, tại sao nhất định phải là nhiễm bệnh hiểm nghèo, việc này quá bất công với Trúc Như, về sau ai dám lấy Trúc Như nữa?”

“Vì sao không tìm một cao tăng, nói bát tự hai người không hợp.”

“Lúc trước xem bát tự, nói trời trao mối lương duyên, bây giờ lại nói bát tự không hợp, định coi kẻ khác là đồ ngốc hết sao? Thánh thượng bên kia ta phải bàn giao thế nào?”

Tuyên Bình Hầu đau đầu, ông thật không hiểu mình chọc Trác Triệt Nhiên chỗ nào, lại bị cắn riết không tha.

Ông vất vả lắm mới gom đủ 300 vạn lượng bạc, hai vạn gánh lương thực, kết quả Trác Triệt Nhiên vẫn không hài lòng, bảo Thánh thượng rằng tình hình thiên tai Hán Dương quá nghiêm trọng, đã xảy ra bạo loạn, chút tiền ấy không đủ.

Trác Triệt Nhiên vẫn luôn được Thánh thượng yêu thích, mà giờ Trác Triệt Nhiên nói vậy, Thánh thượng cũng cảm thấy ít.

Tuyên Bình Hầu thật muốn chửi một câu mẹ mày.

Tuyên Bình Hầu bây giờ không muốn gả con gái qua.

Đương nhiên, có hại vẫn là con gái mình, kể cả gả hay không gả.

Vinh Quốc Phu nhân đau lòng con gái, đây chính là đích nữ phủ Tuyên Bình Hầu.

Con gái tỉ mẩn chăm sóc, dạy thơ từ ca phú, quy củ lễ nghi, vất vả nuôi lớn, lại bị người ta đạp hỏng.

Trước chưa nói đây là giẫm lên mặt phủ Tuyên Bình Hầu, càng đừng bàn đến con gái mình.

“Con thấy thế nào?” Tuyên Bình Hầu thấy Ninh Thư không cãi vã không ầm ĩ, khóc sướt mướt, trong lòng cảm thấy hơi áy náy.

Ninh Thư hành lễ, “Con gái nghe cha, cha không gả con đến phủ Tín Vương cũng là vì đau lòng con, trong lòng con hiểu.”

Gả qua thì trong hay ngoài đều không vào được, phủ Tuyên Bình Hầu diệt môn, Tô Trúc Như bị đẩy vào nơi phong hoa tuyết nguyệt, phải cam chịu hát một hồi phong nguyệt, một lòng vỡ nát, chất đầy tang thương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.