Chương trước
Chương sau
“Hân Hân, về sau không thể xảy ra chuyện gì nữa, mẹ có chết cũng không muốn con chết.” Mẹ Hứa cau mày.

“Con không biết chứ gần đây lòng mẹ vẫn luôn nhảy loạn, mãi không yên.” Vẻ mặt mẹ Hứa u sầu.

Ninh Thư an ủi: “Không sao, mẹ sắp phải phẫu thuật, chỉ là quá lo lắng thôi, đừng lo nữa.”

“Mẹ yên tâm, lúc nào con cũng sẽ bảo vệ bản thân, con còn muốn chăm sóc mẹ, sao có thể để mình xảy ra chuyện.”

Ninh Thư nghĩ nghĩ rồi nói thêm: “Chúng ta chuyển nhà đi.”

“Sao lại chuyển nhà nữa?” Mẹ Hứa kinh ngạc hỏi.

Ở một chỗ lâu rồi sẽ rất dễ bại lộ, chuyện hải đảo còn chưa xong.

Cung Dung vẫn đang bám riết cô, Ninh Thư không định nói cho bà biết, bây giờ mẹ Hứa phải bảo dưỡng thân thể chuẩn bị phẫu thuật.

Chuyện này mẹ Hứa không thể giải quyết được, cho bà biết chỉ càng khiến bà thêm phiền não, suy nghĩ nhiều không tốt cho thân thể.

“Ý con là chúng ta dọn đến nơi có hoàn cảnh tốt một chút, có thể thì gần bệnh viện chút, như vậy mỗi lần mẹ đến bệnh viện sẽ tiện hơn.”

Thường xuyên chuyển nhà là Cung Dung sẽ không tìm ra, Ninh đang nghĩ có nên xuất ngoại không.

Ở quốc nội quá phiền, Cung Dung vẫn chưa chết kìa.

Quá phiền.

“Không cần chuyển nhà, mẹ cảm thấy nơi này rất tốt, hàng xóm cũng được.” Mẹ Hứa nói, “Cứ chuyển đến dọn đi quá mệt.”



Ninh Thư thấy mẹ Hứa quả thật không muốn chuyển nhà cũng đành thôi, loại chung cư tốt này, nếu muốn tìm cũng cần một khoảng thời gian.

Thân thể mẹ Hứa không chịu nổi áp lực đó.

Ninh Thư thôi không chuyển nhà.

Người khác đều chờ xem video của Cung Dung, Ninh Thư lại chờ Cung Dung dừng đăng video.

Nếu dừng thì chắc chắn hắn đã ngỏm củ tỏi rồi.

Ông trời ơi, Ninh Thư chưa từng ác độc hy vọng một người nhanh chết đi thế này.

“Mẹ ra ngoài đi dạo.” Mẹ Hứa bảo Ninh Thư: “Xem người khác nhảy, mẹ cảm giác mình vẫn còn trẻ.”

Bây giờ mẹ Hứa thích xem người bằng tuổi bà nhảy, có sức sống, mẹ Hứa ở bên nhìn rất thoải mái.

Cho nên lúc không có việc gì mẹ Hứa đều đi xem người khác nhảy.

Ninh Thư gật đầu, “Dạ, mẹ nhớ cẩn thận, không được nhảy, đừng miễn cưỡng thân thể.”

Mẹ Hứa ra khỏi cửa, chỉ còn một mình Ninh Thư ở nhà, xem video của Cung Dung.

Ninh Thư nhìn ra được, Cung Dung hiện tại đã là nỏ mạnh hết đà.

Ninh Thư không biết Cung Dung tìm mình có chuyện gì.

Ninh Thư đóng máy tính lại, trong lòng hơi loạn, cuối cùng có đi hay không, không đi hay có.

Ninh Thư cân nhắc lợi hại trong lòng, cảm thấy vẫn nên không đi.

Nếu đi sẽ thu hút rất nhiều ánh mắt.

Vẫn cảm thấy Cung Dung muốn chơi cô một ván trước khi chết.

Hay là dẫn theo mẹ Hứa xuất ngoại, nhưng bây giờ đã có thận thích hợp, nếu từ bỏ thì không biết phải chờ tới khi nào nữa.

Bệnh tình mẹ Hứa không thể đợi tiếp.

Trong lòng Ninh Thư giật thót, có hơi hoài nghi cái thận này là giả, Cung Dung cũng biết mẹ Hứa bị nhiễm trùng đường tiểu.

Có khi nào đây là mồi câu Cung Dung thả ra để câu được con cá là cô không?

Hay là thực sự có thận, chỉ là Cung Dung định đem ra uy hiếp cô?

Ninh Thư suy nghĩ rồi cầm áo khoác mỏng mặc vào, định đến bệnh viện hỏi tin tức thận một chút.

Ninh Thư mở cửa, nhìn thấy một người đàn ông mặc tây trang đen, người này đang nâng tay tính ấn chuông cửa.

Ninh Thư nhướn mày, người quen cũ.

Lý Triệu, người đàn ông gầy nhưng rắn chắc đã gặp trên du thuyền, hiển nhiên là người của Cung Dung.

“Hứa tiểu thư, thiếu gia nhà tôi tìm cô.” Bộ dáng Lý Triệu lạnh lùng, nói lời giải quyết việc chung, “Mời cô theo tôi đi một chuyến.”

Ninh Thư ôm tay, khẽ nâng cằm, “Làm sao các anh tìm được tôi?”

“Cái này cô không cần để ý.” Lý Triệu nói, nghiêng người làm động tác mời với Ninh Thư.

Đằng sau Lý Triệu có không ít bảo tiêu, đứng đầy cầu thang trước cửa.

Ninh Thư dùng tinh thần lực đảo qua, biết những người này mang súng theo, còn trang bị ống giảm thanh, quả là nóng lòng muốn đập chết cô.

Đều đang cảnh giác nhìn Ninh Thư.

Nhiều người tới đón cô như vậy, Ninh Thư không biết nên kiêu ngạo hay nên cạn lời.

“Mời cô theo chúng tôi một chuyến, thiếu gia muốn gặp cô.”

Ninh Thư đột nhiên hỏi: “Thiếu gia nhà các anh bao tuổi?” Dưa chuột già còn giả bộ bảo người gọi thiếu gia.

Lý Triệu trầm mặc một chút, nói: “Thiếu gia chúng tôi rất trẻ.”

Ninh Thư: Lời này không thể phản bác.

“Bác nhà đang ở hội quán nhảy, cô xem……” Lý Triệu lấy điện thoại ra, hiện lên hình ảnh mẹ Hứa đang ngồi trên ghế nhìn người khác khiêu vũ.

Cũng tức là bây giờ mẹ Hứa đang bị người ta theo dõi.

Ninh Thư không ngờ đối phương tới nhanh như vậy, mà đúng là địa chỉ cũng không quá bí mật, mẹ Hứa thường xuyên đến viện làm thẩm tách.

Tra tư liệu một chút là ra.

Ánh mắt Ninh Thư lạnh nhạt nhìn Lý Triệu, Lý Triệu thu điện thoại lại nói: “Chúng tôi sẽ không làm hại bác nhà, chỉ là thiếu gia chúng tôi muốn gặp cô trước khi chết.”

Lý Triệu còn ám chỉ Ninh Thư, gặp mặt có thể có lợi.

Ninh Thư: ……

Cô không cần lợi lộc gì, thiên hạ không có bữa cơm nào không phải trả tiền, Cung Dung tìm cô vì muốn gặp mặt cô trước khi chết thôi à?

Thà tin trên đời có quỷ còn hơn tin lời Cung Dung.

Đặc biệt là bây giờ còn lấy mẹ cô ra uy hiếp, trang bị võ trang đầy đủ, không có quỷ ai tin.

Ninh Thư cười tủm tỉm nói: “Được rồi, tôi và các anh đi gặp Cung Dung, nói thật cũng có chút nhớ Cung Dung.”

Ninh Thư đi xuống tầng, trước cửa chung cư có một con siêu xe đen dài đang đỗ.

Tư thế này có chút dọa người.

Lý Triệu cảm thấy không thể không cảnh giác, lúc trước người này trói thiếu gia đi ngay dưới mắt bọn họ, quả là sỉ nhục bọn họ.

Tuy rằng có rất nhiều người nhưng Lý Triệu vẫn không yên tâm.

Quan trọng nhất là đối phương không hề sợ hãi khi phải đối mặt với trận thế như vậy, trong lòng bọn họ càng bất ổn.

Ninh Thư lấy điện thoại ra gọi cho mẹ Hứa, điện thoại được nhận, Ninh Thư nghe thấy tiếng nhạc ồn ào bên kia.

“Mẹ, con có chút việc, tí mẹ về tự nấu cơm ăn nhé.”

Lý Triệu chờ Ninh Thư cúp máy thì vươn tay, nói: “Xin hãy đưa điện thoại cho tôi bảo quản.”

Tuy Lý Triệu nói “xin”, nhưng thái độ lại rất ngang ngược.

Ninh Thư ừm một tiếng, “Cung Dung là nguyên thủ quốc gia à, tôi đi gặp hắn mà còn không được mang điện thoại?”

Ninh Thư nhìn chằm chằm Lý Triệu, cô chỉ sợ ném chuột sợ vỡ đồ thôi, nếu đánh thật, chưa nói đến thắng hay không chứ chạy không thành vấn đề.

Ninh Thư lo mẹ Hứa đang bị theo dõi.

Mẹ nó, biết mọi chuyện sẽ không dễ như vậy mà.

Thật là dãi như đỉa.

Lý Triệu bị Ninh Thư nhìn chằm chằm, lập tức nói: “Xin đừng làm ra hành vi quá khích, cô có thể giữ điện thoại.”

Ninh Thư: Vốn là đồ của tôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.