Chương trước
Chương sau
Xe bình ổn đi tới bệnh viện, một hàng xe đen sang trọng theo sau, chiếc nào cũng chở đầy người.

Ninh Thư nhếch khóe miệng, cô cũng không phải phần tử khủng bố gì, cần nhiều người canh như vậy không?

Ninh Thư nghịch điện thoại, mua hai tấm vé máy bay, là loại vé có thể rời khỏi nơi này nhanh nhất.

Ánh mắt Lý Triệu không ngừng nhìn về phía điện thoại của Ninh Thư.

Ninh Thư nói: “Tôi đang tìm nhãn hiệu băng vệ sinh nào tốt chút, nhãn hiệu trước dùng không thoải mái, hay là chúng ta tìm cùng nhau?”

Lý Triệu ho khan một tiếng, dời mắt đi. Đến bệnh viện, Lý Triệu dẫn Ninh Thư đi theo lối VIP.

Tới trước một phòng bệnh.

Lý Triệu mở cửa, làm tư thế mời, “Thiếu gia ở bên trong.”

Ninh Thư đi vào, trong phòng còn có một người đàn ông ngồi trên ghế bên mép giường, đang nghe Cung Dung nói chuyện.

Người đàn ông này nhìn nhỏ tuổi hơn Cung Dung một chút, tuổi không lớn lắm nhưng lại mặc âu phục tối màu, nhìn cũng có vẻ lão luyện thành thục.

“Cung Dật, cháu ra ngoài đi.” Thanh âm Cung Dung rất suy yếu.

“Vâng, chú.” Cung Dật đứng lên, đánh giá Ninh Thư, ánh mắt mang vẻ tìm tòi nghiên cứu và hoài nghi, lúc ra ngoài nhân tiện đóng cửa lại.

Cung Dung ngồi dậy, nói với Ninh Thư: “Nếu không phải tôi sai người tìm cô, cô chắc chắn sẽ không tới.”

“Cô đúng là người phụ nữ có ý chí sắt đá nhất tôi từng gặp, nếu là người bình thường, tôi quay mấy video kia thế nào cũng phải đến thăm tôi một chút.”

Ninh Thư cười híp mắt nói: “Bởi vì tôi biết anh không có ý tốt.”

Cung Dung vẫy tay gọi Ninh Thư, “Đứng gần một chút.”

Ninh Thư đi vào, Cung Dung kéo tay Ninh Thư lại, tay hắn lạnh thấu xương, trong thân thể không có lửa giận.

Lửa giận cũng chính là dương khí.

“Hứa Hân, đi cùng tôi đi.” Cung Dung nói.

Ninh Thư: …

Ninh Thư nhanh chóng vặn bung tay Cung Dung ra, nhưng Cung Dung nắm rất chặt, mạch máu xanh đen vô cùng nổi bật trên bàn tay tái nhợt của hắn.

Ninh Thư hỏi: “Anh nói cùng đi là có ý gì?”

“Chính là cùng tôi đi đến một thế giới khác.”

“ m tào địa phủ à?”

“Cô vẫn thông minh như vậy.” Cung Dung cười một tiếng, giống một đóa hoa mộc mạc chậm rãi nở rộ, cảnh đẹp ý vui, xinh đẹp không phân biệt nam nữ.

Ninh Thư vặn bung từng ngón tay một của Cung Dung ra, nói: “Tam quan chúng ta không hợp nhau, không thể cùng chết.”

Đm, coi mình là Hoàng Đế hay gì, còn muốn có người chôn cùng?

Mệt mỏi, luôn có đàn ông không phải muốn giết cô, bảo tồn vẻ đẹp của cô thì lại muốn kéo cô cùng chết.

Ngón tay Cung Dung bị Ninh Thư vặn ra, Cung Dung cũng không thèm để ý, hiểu rõ nói: “Tôi biết cô sẽ nói như vậy.”

“Chỉ là cảm thấy nếu hai chúng ta cùng chết, cũng là một chuyện vui lớn của đời người.” Cung Dung nhìn Ninh Thư, “Tôi rất thích tính cách không biết xấu hổ của cô.”

“Anh còn không biết xấu hổ hơn tôi.” Sao lại không biết xấu hổ nói muốn người khác chôn cùng hắn.

Bà đây sống rất tốt, chọc vào mi, mi liền một hai muốn giết bà đây.

Cung Dung có chút mệt mỏi, dựa đầu vào gối, ngữ điệu trầm trầm nói: “Hình như cô không thích tôi.”

Ninh Thư: …

Cô từng ưa hắn chắc?

Ninh Thư hỏi ngược lại: “Nếu anh đang sống tốt, hiện tại tôi yêu cầu anh chết cùng tôi, anh đồng ý không?”

Cung Dung gật đầu, “Tôi đồng ý, tôi đối với việc phải chết không có gì vướng bận, từ nhỏ đã biết bản thân sẽ chết, có lẽ ngày mai, có lẽ một năm sau, cũng có lẽ mười năm sau.”

Ai mà không chết đi, điều duy nhất có thể xác định trong đời chính là cái chết.

Ninh Thư không còn lời gì để nói, “Anh quay video ngắn là muốn làm tôi cảm động, đến để chết cùng anh?”

Ninh Thư đã nghĩ thông tại sao mình lại xuất hiện trên danh sách người chết, Cung Dung không có khả năng không biết cô còn sống.

Như vậy cô chết rồi trở thành người vô danh, cho dù chết, cũng không có ai truy cứu.

Có nghĩa là trước đó Cung Dung đã lên kế hoạch để cô chôn cùng.

Ninh Thư dựng ngón giữa, mẹ kiếp.

Trước đây có một người đàn ông nói: “Anh sẽ bảo tồn vẻ đẹp của em vĩnh viễn.”

Hiện tại lại có một người đàn ông nói: “Đi cùng tôi, chúng ta cùng nhau mở ra cánh cửa thế giới mới.”

Ninh Thư: Đờ mờ.

Ninh Thư lui lại hai bước, Lý Triệu tiến lên một bước, đặt súng bên eo Ninh Thư.

“Đừng nhúc nhích, nghe thiếu gia nói hết.” Lý Triệu thấp giọng nói.

Ninh Thư kéo ghế ngồi xuống, “Cung thiếu gia, tại sao anh một hai phải kéo tôi chôn cùng vậy?”

“Ừm, có thể là quá cô đơn, nếu như trên đường xuống hoàng tuyền có cô đi cùng, tất nhiên sẽ không còn cô đơn nữa.” Tròng mắt đen nhánh của Cung Dung nhìn vào Ninh Thư, như viên Obsidian thuần túy nhất, lông mi rất dài, nhìn có vẻ thanh thuần ngoài ý muốn.

Ninh Thư giật khóe miệng, “Anh thích tôi?”

Cung Dung lắc đầu, “Không thích, cô cho tôi cảm giác như lúc tôi mười tuổi thấy thú cưng chết đi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu chết là gì.”

Ninh Thư: Mẹ nó…

Cô là thú cưng?

“Tôi thích nhìn thấy dáng vẻ quật cường chống đỡ của cô, cảm giác rất thú vị.” Cung Dung sắc mặt tái nhợt, “Có điều vận mệnh con người không phải kháng cự một chút là có thể thay đổi.”

“Mặc dù tôi không điều khiển được vận mệnh của mình, nhưng lại có thể điều khiển vận mệnh của người khác, chẳng hạn như cô.” Nhìn Ninh Thư.

Ninh Thư vươn ngón trỏ lắc lắc, “No, no, no, cưng à, suy nghĩ của anh sai rồi, nắm giữ được vận mệnh của mình tốt hơn nhiều so với điều khiển vận mệnh của người khác.”

Cung Dung gật gật đầu, không thể phủ nhận, “Có lẽ vậy.”

“Cô có biết vì sao tôi lại muốn cô chết cùng tôi không?” Cung Dung nhìn Ninh Thư.

Ninh Thư nhún vai, “Quỷ mới biết trong lòng anh nghĩ gì.”

“Bởi vì cô giết Cung Phù, tuy rằng tôi không có chứng cứ, nhưng tôi cảm giác là cô giết Phù Nhi.”

Ninh Thư trợn trắng mắt, “Anh nói tôi giết em gái anh thì đúng là tôi giết chắc, tôi không tới gần cô ta thì giết bằng niềm tin à?”

“Đừng có cái quái gì cũng đổ lên đầu tôi, nói hươu nói vượn cũng phải có mức độ.”

“Có một số việc không cần chứng cứ mà dựa vào trực giác, lòng tôi cảm thấy chuyện này chắc chắn có liên quan đến cô.” Cung Dung bình thản nói.

Ninh Thư chậc chậc một tiếng, lòng nói cho mi, nhưng lòng mi thối hết rồi, vừa đen vừa thối, có thể nói cho mi cái gì?

Ninh Thư yên lặng dịch ghế, cách xa Cung Dung một chút, không phải Cung Dung muốn chết nên định đổ tội danh này đầu cô đấy chứ?

Hiện tại Ninh Thư dùng ác ý lớn nhất suy đoán Cung Dung, chuyện bảo cô chết theo còn nói ra được, còn có gì là không làm được.

Ninh Thư phóng tinh thần lực, xem xét trong phòng bệnh có camera hay không, quả thật có camera.

Nếu cô có hành động gì, đây chính là chứng cứ.

“Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước đây.” Ninh Thư đứng lên, dự định bỏ của chạy lấy người.

Điều khiến Ninh Thư khá tiếc nuối là tầng này khá cao, nhảy từ cửa sổ xuống thoát vây có chút hơi sợ.

Cung Dung suy yếu vỗ vỗ bên giường, nói: “Thật vất vả mới đến được đây, ở lại nói chuyện với tôi nhiều chút.”

“Đến, đến đây ngồi đi.”

Ninh Thư: …

Vì sao cô muốn sống lại khó như vậy?

Vì cái lông gì?

Ninh Thư nhếch miệng, “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.