“Tôi chỉ muốn nói với cô là thả lỏng đi.” Cung Dung an ủi Ninh Thư, “Không cần vội.”
Ninh Thư thật sự sợ thể loại thần kinh này.
Những người muốn cô chết, đều là dùng vẻ mặt cưng chiều và ôn nhu như vậy, ừm, cho cô chết là đang ban phước cho cô.
Mẹ nó sự tồn tại của bà làm phiền đến mấy thằng dở hơi các người gì hả?
“Anh yêu tôi rồi?” Ninh Thư quyết định khiến hắn buồn nôn luôn.
“Yêu cô?” Cung Dung nghiêng đầu nhìn Ninh Thư, bộ dáng có chút hồn nhiên.
“Mặc dù tôi chưa từng yêu ai, nhưng cũng biết yêu là một từ rất tốt đẹp, là hy vọng đối phương sống thật tốt, lúc nào cũng suy nghĩ cho đối phương, có thể vì đối phương làm mọi chuyện.”
“Nhưng đối với cô, tôi chỉ muốn kéo cô cùng chết.”
Ninh Thư: …
Mẹ nó!
“Vậy nghĩa là anh hận tôi.” Ninh Thư giật khóe miệng, hận đến muốn cùng cô đồng quy vu tận.
Cung Dung lắc đầu, “Tôi không hận cô.”
“Chỉ là cảm thấy một người chết quá cô đơn, nếu có cô đi cùng, vậy sẽ không còn cô đơn nữa.” Cung Dung nói.
Ninh Thư: …
Ninh Thư xem như hiểu rõ, ở trong lòng Cung Dung cô chính là loại người hạ đẳng, chưa nói tới hận, chỉ là giống như những thị thiếp hoặc nô lệ chôn cùng thời cổ đại.
Cảm thấy có người cùng chết, có đến địa ngục thì bên cạnh cũng có người hầu hạ.
Đây là chuyện làm người ta cạn lời cỡ nào chứ.
“Hiện tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi-2/2082247/chuong-1564.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.