Chương trước
Chương sau
“Tôi chỉ muốn nói với cô là thả lỏng đi.” Cung Dung an ủi Ninh Thư, “Không cần vội.”

Ninh Thư thật sự sợ thể loại thần kinh này.

Những người muốn cô chết, đều là dùng vẻ mặt cưng chiều và ôn nhu như vậy, ừm, cho cô chết là đang ban phước cho cô.

Mẹ nó sự tồn tại của bà làm phiền đến mấy thằng dở hơi các người gì hả?

“Anh yêu tôi rồi?” Ninh Thư quyết định khiến hắn buồn nôn luôn.

“Yêu cô?” Cung Dung nghiêng đầu nhìn Ninh Thư, bộ dáng có chút hồn nhiên.

“Mặc dù tôi chưa từng yêu ai, nhưng cũng biết yêu là một từ rất tốt đẹp, là hy vọng đối phương sống thật tốt, lúc nào cũng suy nghĩ cho đối phương, có thể vì đối phương làm mọi chuyện.”

“Nhưng đối với cô, tôi chỉ muốn kéo cô cùng chết.”

Ninh Thư: …

Mẹ nó!

“Vậy nghĩa là anh hận tôi.” Ninh Thư giật khóe miệng, hận đến muốn cùng cô đồng quy vu tận.

Cung Dung lắc đầu, “Tôi không hận cô.”

“Chỉ là cảm thấy một người chết quá cô đơn, nếu có cô đi cùng, vậy sẽ không còn cô đơn nữa.” Cung Dung nói.

Ninh Thư: …

Ninh Thư xem như hiểu rõ, ở trong lòng Cung Dung cô chính là loại người hạ đẳng, chưa nói tới hận, chỉ là giống như những thị thiếp hoặc nô lệ chôn cùng thời cổ đại.

Cảm thấy có người cùng chết, có đến địa ngục thì bên cạnh cũng có người hầu hạ.

Đây là chuyện làm người ta cạn lời cỡ nào chứ.

“Hiện tại mẹ cô đang bị người của tôi quan sát, chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại, mẹ cô sẽ lập tức sẽ chết ngoài ý muốn.” Cung Dung nói.

Ninh Thư nhắm mắt, cô ghét nhất là bị người ta bóp cổ uy hiếp như vậy.

Lý Triệu rút súng từ bên hông ra, lắp ống giảm thanh, chỉ cần Cung Dung ra lệnh một tiếng, Lý Triệu chắc chắn sẽ bắn Ninh Thư.

Bầu không khí rất nặng nề, ngay lúc bầu không khí đang ngày một căng thẳng, tiếng đập cửa lại đột nhiên vang lên.

Lý Triệu cất súng về bên hông, mở cửa, là người rời đi khi nãy, Cung Dật.

Cung Dật nhìn lướt qua Cung Dung và Ninh Thư, có vẻ đang suy đoán quan hệ giữa hai người.

“Chú, cháu quên nói cho chú một việc.” Cung Dật dừng lại một chút, Ninh Thư lập tức nói: “Các anh nói đi, tôi đi đây.”

Cung Dung gọi Ninh Thư, “Thật vất vả mới đến một chuyến, đợi lát nữa hẵng đi.”

Sau đó ánh mắt Cung Dật nhìn Ninh Thư giống như laser, muốn xuyên thủng thân thể của cô, muốn nhìn thấu cô.

Cung Dật môi hồng răng trắng, đoán chừng là do tuổi còn nhỏ, cố ý giả bộ lão luyện thành thục, nỗ lực biểu hiện rằng mình rất đáng được tín nhiệm, dáng vẻ rất có năng lực.

Có điều so ra vẫn kém Cung Dung, mặc dù hiện tại bệnh tình Cung Dung rất nguy kịch, đã sắp chết.

Ninh Thư đang nghĩ người này có phải người thừa kế mới của tập đoàn SR hay không?

“Không cần nhìn tôi như vậy, tôi không có chút quan hệ nào cùng Cung Dung, càng không mang thai, sẽ không đột nhiên lòi ra một đứa nhỏ đến tranh đoạt với cậu, cậu hoàn toàn có thể yên tâm.”

“Trước đó tôi cũng không biết Cung Dung là đàn ông đâu.”

Ninh Thư ngay thẳng nói.

Cung Dật: …

Cung Dung nói: “Còn có chuyện gì?”

“Chú, cháu…” Cung Dật chính là muốn vào kiểm chứng mối quan hệ giữa chú và người phụ nữ này.

Một ngày chưa xác định vị trí người thừa kế, vẫn có khả năng xảy ra biến số.

Đợi ngoài cửa đã lâu, rốt cuộc lấy hết can đảm mở cửa.

Cung Dung chỉ nói: “Trước khi làm bất cứ chuyện gì đều phải nghĩ kĩ đường lui, đừng để cho người khác nắm được nhược điểm biết không?”

“Đi ra ngoài đi, chú có vài lời muốn nói với thím dâu.” Cung Dung nói.

Ninh Thư cùng Cung Dật đồng thời sợ ngây người, thím?!

Cung Dật nhíu chặt lông mày nhìn Ninh Thư, xoay người đi ra cửa.

“Cung Dung, anh có ý gì?” Bản thân muốn chết lại còn đổ cái danh Cung phu nhân lên đầu cô.

“Nếu cô là người tôi yêu sâu đậm, thì chết vì tình vì tôi cũng đâu phải không có khả năng.”

Cung Dung nhìn Ninh Thư, hời hợt nói.

Ninh Thư: Đm đm đm…

Thím cái gì, Ninh Thư xem như thấy được sự âm hiểm của Cung Dung.

Coi như cô không chết, những người Cung gia khác cũng sẽ như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vị ‘quả phụ’ này.

Làm hôn thê của người cầm quyền tập đoàn SR, Cung Dung chết rồi, cô là hôn thê cũng có thể có được một vài thứ, đây không phải để cho người ta nhắm đến cô hay sao?

Bắt cô bị quấn vào vòng xoáy tranh quyền đoạt lợi.

Cô chết hay không chết, kết quả đều chẳng hề khác nhau.

Ninh Thư lạnh lùng nhìn Cung Dung, “Cung Dung, anh có thể sống đến bây giờ quả là trời cao nhân từ.”

Cung Dung nghiêng đầu nhìn Ninh Thư, “Ừm hứm ~~”

Ninh Thư cảm thấy, thật sự phải cho đám fan luôn kêu í ới về Cung Dung đến nhìn xem, vứt đi túi da mỹ nhan thịnh thế người này còn lại tâm hồn thế nào.

“Tôi cũng thích dáng vẻ anh không ép buộc người ta.” Ninh Thư lạnh nhạt nói.

“Ừm hứm ~” Cung Dung vẫn nghiêng đầu, vẻ mặt hồn nhiên.

Ninh Thư phóng xuất kình khí vô hình, phá huỷ camera trong phòng.

“Choang” bốn tiếng, camera phát ra âm thanh vỡ nát thanh thúy.

Lý Triệu kinh hãi vô cùng, cầm súng phòng bị.

Ninh Thư nhẹ xoay người, đánh ngất Lý Triệu.

Ninh Thư rút súng của Lý Triệu, súng ngắn trên ngón tay Ninh Thư chuyển động.

Cung Dung kinh ngạc một chút thì bình tĩnh lại, nhìn Ninh Thư đi đến bên giường.

Ninh Thư kề họng súng bên huyệt thái dương Cung Dung, Cung Dung mặt không đổi sắc, “Tôi biết cô không phải người thường.”

“Tôi thật sự là người bình thường, chẳng qua là có tập võ mấy năm.”

“Cung Phù quả nhiên là do cô giết.” Cung Dung khẳng định nói.

Ninh Thư lắc đầu, “Không có, em gái anh không phải tôi giết.”

Cung Dung nhìn Ninh Thư, “Cô có biện pháp nào giữ tôi sống không?”

Ninh Thư mỉm cười, dưới cái nhìn chăm chú của Cung Dung, mở miệng nói: “Không có.”

Ai mẹ nó muốn cứu mi, Cung Dung như một con dao kề sát cổ Ninh Thư.

Cung Dung nắm chặt cổ tay Ninh Thư, cố gắng không để mình bị đánh ngất.

“Hứa Hân.” Cung Dung gấp rút hô, túm chặt tay Ninh Thư, “Cô không được đi, tôi không cho phép cô đi.”

Kiểu một hai phải lôi kéo cô cùng chết này, chấp niệm cũng quá nặng rồi.

Ninh Thư cười híp mắt vặn tay Cung Dung ra, “Anh đi chết một mình đi, một mình đi xuống hoàng tuyền.”

Nhìn anh đau khổ, tôi rất vui sướng.

Ninh Thư nói: “Còn có, anh nhận sai người rồi, tôi không phải Hứa Hân, tôi là Hứa Thần, Thần trong thanh thần (sáng sớm),chị gái Hứa Hân của tôi đã chết.”

Cung Dung nhìn Ninh Thư bằng nửa con mắt, “Cô tên gì không quan trọng.”

Ninh Thư: …

Sắc mặt Cung Dung tái xanh, lồng ngực phập phồng cực nhanh, hô hấp không thuận.

Ninh Thư xoay người rời đi, Cung Dung ôm ngực, hô hấp ngày càng dồn dập, ngã từ trên giường xuống.

Ninh Thư ra ngoài, đóng cửa phòng bệnh lại, Cung Dật còn đứng ngoài cửa.

Cung Dật nhìn Ninh Thư, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc, mở miệng hỏi: “Cô đúng là thím của tôi?”

Ninh Thư cười ha ha, “Cậu suy nghĩ nhiều rồi.”

Ninh Thư đi nhanh như gió, cửa bệnh viện có vệ sĩ trông coi, Ninh Thư tránh lối đó, leo tường rời đi.

Ninh Thư nhanh chóng gọi điện cho mẹ Hứa, hỏi bà đang ở đâu.

Mẹ Hứa nói sắp đến nhà.

Ninh Thư vội vàng đón xe trở về, quay lại chung cư, nhìn thấy hai vệ sĩ dưới lầu quay trở ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.