Chương trước
Chương sau
Cái dị hình này càng lúc càng lớn, biến thành quái vật khổng lồ, giết người, phá hỏng thành thị, chỗ nó đi đến đều biến thành phế tích.

Dị hình lao thẳng qua thành phố này, nhìn thấy phụ nữ thì sẽ chui vào chân họ, há miệng nuốt cả người vào.

Đoạn Tuyết là một phần trong thành phố này, dị hình trắng trợn phá hủy thành phố, Đoạn Tuyết cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Cái đồ chơi này chui vào hai chân, Đoạn Tuyết lại là phụ nữ, khó có thể tưởng tượng bị thứ này từ phía dưới chui vào cơ thể.

Cái này thật đúng là người ngồi trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống.

Người ủy thác Đoạn Tuyết cũng là em gái có chí hướng, công việc nhọc nhằn cực khổ, thức đêm tiêu hao sức khỏe cũng vì muốn mua một căn nhà trong thành phố.

Thật vất vả mới góp đủ tiền đặt cọc, sau đó ‘ợ’… đúng là không cam lòng mà.

Chuyện này cũng không thể nói ai sai, nòng nọc nhỏ của Từ Hồng Viễn bị biến dị do thuốc, hắn cũng không ngờ mọi chuyện sẽ thành như vậy.

Nhưng thành phố bị phá hủy, có rất nhiều người chết, kinh tế tổn thất nghiêm trọng.

Ninh Thư cũng hoài nghi mình chui nhầm vào một giấc mơ, hoang đường lại… hương diễm, vì kích thích cảm quan giấc mộng.

Nếu không thì tại sao tình huống này lại có thể xuất hiện?

Người ủy thác không có cách nào giải quyết dị hình, càng không có biện pháp nào sống sót tránh khỏi tai nạn này.



Coi như cuối cùng chính phủ cũng có vũ khí cường đại phá hủy, đó cũng là bởi vì cái thứ này tạo thành tổn thất to lớn, rất nhiều người đã chết, bao gồm người ủy thác.

Trong lòng người ủy thác đau cho số tiền trong thẻ của mình, tiền cô ấy đặt cọc đmmmmm.

Nhà của cô ấy, mục tiêu phấn đấu cả đời chính là muốn cắm rễ ở cái thành phố phồn hoa này, có một nơi thuộc về mình.

Gân xanh trên trán Ninh Thư nảy lên, thức một đêm nên đầu đau ghê.

Ninh Thư dứt khoát lục ngăn kéo tủ đầu giường lấy hai viên thuốc giảm đau ra uống.

Tính toán thời gian, bây giờ chắc Từ Hồng Viễn đã uống thuốc rồi.

Mặc dù Từ Hồng Viễn không cố ý, nhưng lại tạo thành tình huống như thế.

Cuối cùng khiến người ta hết nói nổi là Từ Hồng Viễn cùng cô gái tin tưởng yêu nhau, còn rất hạnh phúc.

Haizz, không biết nên nói thế nào.

Tâm nguyện là phải sống sót.

Tâm nguyện mua nhà đúng là chấp nhất mà.

Ninh Thư ngồi xếp bằng, hai tay kết ấn bố trí một cái Tụ Dương Trận quanh giường bắt đầu hấp thụ Lực Hỏa Dương.

Vị diện bây giờ ít linh khí, Ninh Thư chỉ có thể hấp thu Lực Hỏa Dương.

Có thực lực thì mới sống sót được.

Tu luyện một hồi, Ninh Thư gập laptop lại bỏ vào cặp đi làm, cái bản kế hoạch này vô cùng quan trọng.

Nguyên chủ vì nó mà bận rộn mấy ngày.

Nếu như kế hoạch này được duyệt thì sẽ được thưởng một số tiền lớn, hôm nay chính là lúc nộp đồ án.

Dù trời có sập Ninh Thư cũng phải đi.

Uống xong thuốc giảm đau Ninh Thư cảm thấy nhẹ đầu hơn hẳn, bị ép trong tàu điện ngầm.

Trên tàu điện ngầm sớm đã không còn chỗ ngồi, Ninh Thư giữ tay nắm dự định híp mắt một chút, nhà trọ của người ủy thác cách công ty vẫn còn xa.

Ninh Thư híp mắt thì cảm giác có một đôi tay sờ vào mông mình, còn bóp bóp.

Trên tàu điện ngầm người đông nghìn nghịt, mỗi người đều đứng rất sát, tứ chi đụng chạm là chuyện bình thường.

Nhưng cái tay đang sờ soạng trên người cô không được bình thường lắm.

Ninh Thư mở to mắt: “Bỏ cái tay bẩn thỉu của ông ra khỏi người tôi, nếu không ông đợi đến lúc bị còng tay lại như cột móng heo đi.”

Giọng Ninh Thư không lớn không nhỏ, người đứng gần Ninh Thư đều có thể nghe được.

Liền thấy trên mông có bàn tay lướt qua, ngược lại là Ninh Thư rước phải không ít ánh mắt quái dị.

Ninh Thư làm như không thấy mấy loại ánh mắt quái dị đó, bà đây bị tổn thương còn chưa nói, có coi như bị soi thì cũng phải khiến cho cái gã sờ cô phải nhận ánh mắt như vậy.

Đừng hòng để cô một mình chịu đựng, người bỉ ổi hưởng thụ.

Hèn, cái gã khinh nhờn Ninh Thư vừa dừng trạm thì vội vàng xuống tàu điện ngầm.

Một người đang ngồi đọc báo trước mặt Ninh Thư, đặt báo xuống nói với cô: “Cô ngồi đi.”

Người này vẫn luôn dùng tờ báo che mặt mình, không biết là đang đọc báo hay đang nghỉ ngơi.

Vừa rồi xảy ra chuyện đó, hắn cũng chả buồn ngước lên xem một chút.

Ninh Thư với người đàn ông nọ cùng sửng sốt một hồi.

“Đoạn Tuyết?”

“Văn Hưng?”

Trùng hợp ghê, căn cứ vào ký ức của người ủy thác, cái tên Văn Hưng này là một nhân viên của tổ khác, cũng chả có gì giao lưu.

Văn Hưng đứng lên: “Cô ngồi đi.” Sau đó đứng vào chỗ Ninh Thư giữ lấy tay nắm.

Ninh Thư cũng không khách khí, ngồi xuống nói: “Cảm ơn, không ngờ chúng ta lại cùng đường.”

Văn Hưng cất tờ báo vào.

Văn Hưng là một gã đàn ông ít nói, hơn nữa công việc hai người rất ít gặp nhau nên cũng không thân quen lắm.

Ninh Thư dựa vào thành ghế đánh giá Văn Hưng, Ninh Thư cảm thấy Văn Hưng này có hơi khác Văn Hưng trong ký ức của người ủy thác.

Mặc dù khuôn mặt phổ thông, nhưng trên người có cảm giác dịu dàng như nước, không kiêu không gấp, khiến người ta không để ý đến gương mặt bình thường của hắn.

Loại khí chất này đúng là khó mà nói.

Ninh Thư cảm thấy Văn Hưng không phải Văn Hưng trước kia.

Văn Hưng đối mắt với Ninh Thư, ánh mắt của hắn như có dòng nước sạch róc rách chảy qua, Ninh Thư từ trên mặt hắn nhìn thấy một gương mặt khác.

Thật không phải Văn Hưng lúc đầu.

“Cô nhìn tôi làm gì?” Văn Hưng hỏi Ninh Thư.

Ninh Thư nói: “Anh trở nên khác?”

Khuôn mặt Văn Hưng bình tĩnh: “Tôi vẫn luôn như thế, làm sao cô biết tôi thay đổi.”

Như thể nghiền ngẫm từng chữ một.

Ninh Thư hất tóc, cười híp mắt nói: “Vì muốn sống lâu ở thành phố này, tôi hiểu rõ mỗi một hộ khẩu thường trú của nam giới trong công ty.”

Người ủy thác muốn hòa nhập ở thành phố này, một là muốn mua nhà để hộ khẩu ở thành phố này, hoặc là gả cho người địa phương.

Người ủy thác kiên trì mua nhà của mình, trước là góp đủ tiền đặt cọc, sau đó còn khoản vay mua nhà mỗi tháng.

Như vậy thì cô ấy mới có gốc rễ vững chắc, có tài sản của mình.

Đoạn Tuyết một mực phấn đấu vẫn luôn biết, vật chất không phải tất cả, nhưng chỉ có thỏa mãn vật chất thì mới có thể hưởng thụ tinh thần.

Bụng no thì mới nghĩ đến tư dục, gả cho đàn ông có hộ khẩu bản địa, dưới tình huống cô đã có tài sản.

Nhất là thành phố này vô cùng tấp nập, dân bản địa có cảm giác ưu việt, xem thường người ngoài.

Đoạn Tuyết đã một thời gian dài không yêu đương, lãng phí thời gian, quan trọng nhất là lãng phí tiền.

Cắn người miệng mềm, cho dù đàn ông có trả tiền thì cuối cùng cũng chưa biết sẽ ra sao.

Ninh Thư rất khâm phục Đoạn Tuyết, trong lòng Đoạn Tuyết chỉ biết có kiếm tiền kiếm tiền, chi tiêu đều phải dùng sổ sách ghi kỹ lại.

Có điều tốt xấu Đoạn Tuyết cũng xem như là một trí thức thành thị thời thượng, quần áo đều mua hàng hiệu kinh điển, sau đó phối lại, quần áo rất có cảm giác.

Cũng là quần áo, so với loại quần áo rẻ nhưng kém chất lượng thì chẳng thà mua đắt một chút vẫn hơn.

Mỗi một nữ thần phải sống rất vất vả, nhất là làm nữ thần vừa đẹp vừa cố gắng thì lại càng vất vả, mới có thể giúp bạn dễ dàng hoàn thành bất cứ chuyện gì.

Văn Hưng nghe Ninh Thư nói, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc, chỉ nói: “Là tôi mà, còn có thể là ai.”

Ninh Thư cũng không vạch trần gì cả, chỉ cần không ảnh hưởng tới nhiệm vụ của cô là được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.