Chương trước
Chương sau
Ninh Thư cầm dây thừng, buộc vài vòng quanh eo mình, thắt chặt.

Cô nhóc da nâu thấy Ninh Thư bắt đầu buộc cũng học theo, cầm dây thừng buộc lên người mình.

Còn có chút khó tin hỏi: “Chúng ta như vậy có được coi là được cứu rồi không?”

Ninh Thư nhếch miệng, sao có thể.

“Trên đảo vẫn còn người, có thể xin người trên thuyền tới cứu bọn họ không?” Cô nhóc hỏi Ninh Thư.

Ninh Thư chỉ mỉm cười, suy nghĩ nhiều rồi.

Ninh Thư giật dây thừng, ý bảo người bên trên rằng bọn họ đã buộc chặt rồi, có thể kéo lên.

Người bên trên bắt đầu kéo, dây thừng thắt vào người rất khó chịu.

Con thuyền này còn lớn hơn Ninh Thư tưởng tượng, cao khoảng 30 mét.

Lúc nhìn xuống, con thuyền nhỏ của bọn họ chỉ như cái móng tay.

Ninh Thư và cô nhóc bị kéo lên boong tàu, có không ít súng đang chỉ vào bọn họ.

Cô nhóc chưa từng gặp qua cảnh tượng thế này, sợ tới mức thân thể run hết lên.

Ninh Thư cởi dây thừng trên người, hỏi: “Có phải bây giờ tôi nên đến gặp ông chủ mấy người không?”

Dẫn đầu là một người đàn ông gầy nhưng khoẻ, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Ninh Thư, cuối cùng nói: “Đi theo tôi, đừng để tiểu thư chờ lâu.”

Ninh Thư đi theo hắn, nhân tiện đánh giá người đàn ông này luôn, tuy hắn khá gầy nhưng cơ bắp rắn chắc, không phải loại có hoa không có quả, đầu ngẩng cao.

Sức bật rất mạnh.

Cô nhóc da nâu đầy mặt sợ hãi lại không kìm được hai mắt nhìn ngó xung quanh, thấy con tàu xa hoa như thế, đôi mắt suýt không dời ra nổi.

Nhưng mà phía sau còn vài khẩu súng đang chĩa vào, tâm tình kinh ngạc cảm thán của cô nhóc giảm đi nhiều.

Người đàn ông gầy nhưng khoẻ mở cửa, nói với hai người bọn họ: “Các cô chỉnh trang trước.”

Lại còn phải trang điểm chải chuốt thật tốt mới có thể tới gặp vị “tiểu thư” kia.

Ninh Thư đi vào trong phòng, cô nhóc vội vàng đuổi theo.

Người đàn ông gầy nhưng khoẻ cảnh cáo Ninh Thư: “Không được đụng lung tung vào đồ trong phòng.” Nói rồi liền đóng cửa lại.

Người đàn ông gầy nhưng khoẻ nhìn vệt nước trên sàn, một đường thẳng tắp.

“Gọi người tới dọn sạch nơi này, không thể để tiểu thư nhìn thấy.” Người đàn ông nói với vài người đanh cầm súng.

“Rõ.”

Người đàn ông gầy nhưng khoẻ đứng thủ ở cửa, chờ Ninh Thư và cô nhóc da nâu ra.

“Oa oa, em chưa từng được thấy nơi nào đẹp thế này.”

Ninh Thư nhìn thấy ở đây có một loạt quần áo, trực tiếp vào phòng tắm tắm rửa.

“Từ từ đã.”

Trong loại hoàn cảnh lạ lẫm thế này, cô nhóc lại không quen biết ai, chỉ theo Ninh Thư mới có cảm giác an toàn.

Ninh Thư xả đầy nước ấm vào bồn tắm, nằm vào, mở chế độ mát xa

Thật là thoải mái, bồn tắm biết mát xa.

Cô nhóc da nâu không biết dùng đồ vật trong phòng tắm, thấy Ninh Thư nằm vào bồn thì cũng vào theo.

Cũng may bồn tắm đủ lớn cho hai người.

“Chị, chị nói xem chúng ta có phải sẽ đi tới một nơi không ai đến được không.” Cô nhóc thổi bọt nước.

Ninh Thư nhếch miệng, xoa xoa cơ bắp vì khẩn trương mà cứng còng của mình.

Tiểu thư mà người đàn ông gầy nhưng khoẻ kia nói chẳng lẽ là người đứng sau chuyện này?

Nhìn hành động của người đàn ông kia, hẳn hắn biết cô và cô nhóc da nâu.

“Cốc cốc”

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, “Xin hai vị nhanh lên.”

“Trong vòng năm phút phải ra.”

Ninh Thư bước ra khỏi phòng tắm, lấy khăn lau khô nước trên người.

Từ trong một loạt quần áo chọn ra một cái quần áo dài và một đôi dép, trang phục rất đơn giản gọn gàng.

Cô nhóc da nâu thấy nhiều quần áo xinh đẹp như vậy, nhất thời không biết nên chọn bộ nào.

Nhìn không dời mắt nổi khỏi những bộ váy xinh đẹp.

Trong mắt đều là khát vọng, váy đẹp là thứ không bé gái nào không muốn có.

Ninh Thư chọn một bộ váy cho nó, “Em hợp với màu này.”

“Cảm ơn chị.”

Chờ đến khi cô nhóc da nâu mặc đồ xong rồi, Ninh Thư mới mở cửa, người đàn ông gầy nhưng khoẻ nhìn lướt qua Ninh Thư và cô nhóc.

“Các cô đi theo tôi.” Người đàn ông dẫn đường.

Bước chân Ninh Thư rất trấn định, chẳng sợ phía sau còn người cầm súng chĩa vào.

Cô nhóc da nâu thì có chút chân tay lóng ngóng, lần đầu tiên mặc váy đẹp như vậy nên không biết đặt tay ở đâu.

Người đàn ông đưa hai người Ninh Thư tới trước một cánh cửa, cửa này dùng hợp kim nhôm thật dày tạo thành.

Bên trên có máy nhận biết vân tay và đồng tử.

Người đàn ông gầy nhưng khoẻ đứng trước cửa.

“Nhận dạng phù hợp, mời vào.”

Cửa đinh một tiếng mở ra.

Người đàn ông quay đầu bảo Ninh Thư: “Đi vào cùng tôi.”

Người đàn ông đẩy cửa, Ninh Thư đi theo.

Vừa vào, Ninh Thư đã thấy bên phía tường đối diện có rất nhiều màn hình, thứ đang phát bên trong chính là tình huống trên đảo, tất cả.

Mỗi người đều trong sự khống chế.

Vị trí mỗi người đều được đánh dấu rất rõ, còn có mã số nữa.

Nếu đã chết thì trên mã số đều bị đánh một dấu X lớn.

Trong phòng đang có hai người nữ, một cô gái tóc ngắn, đeo tai nghe chỉ huy người trên đảo.

Một cô khác thì có đầu tóc uốn xoăn như rong biển, ngồi nghiêng bên người cô gái tóc ngắn, dáng vẻ vô cùng lười biếng, chỉ một sườn mặt đã khiến người nhìn cảm thấy nhẹ nhàng.

Giày cao gót bao lấy ngón chân, thoáng lay động.

Phong hoa tuyệt đại, vũ mị thiên thành.

“Chị gái kia thật xinh đẹp.” Cô nhóc da nâu kinh ngạc thốt ra tiếng.

Người cô nhóc nói tự nhiên là chỉ cô gái có tóc như rong biển.

Nghe thấy lời cô nhóc nói, cô gái vũ mị quay đầu qua.

Trong mắt Ninh Thư hiện vẻ kinh diễm, thật sự là môi đỏ như lửa, mỹ lệ tinh tế.

“Tiểu thư, đã đưa người tới.” Người đàn ông cúi đầu báo cáo.

Cô gái vũ mị gật gật đầu, phất tay, người đàn ông lập tức ra ngoài.

Từ đầu tới đuôi hắn đều cúi đầu cong lưng, không dám nhìn vị tiểu thư này.

Lúc ra ngoài, người đàn ông tiện tay đóng cửa lại.

“Chị thật xinh đẹp.” Cô nhóc da nâu thề, đây là cô gái xinh đẹp nhất nó từng gặp qua đời này.

Giống hệt tiên nữ.

Ninh Thư giật khóe miệng, nói: “Chị cái gì, kia là đàn ông.” Hơn nữa còn là trai lớn.

Ninh Thư dùng tinh thần lực nhìn người, tất cả đều như lột sạch quần áo đứng trước cô vậy.

Lại thâm nhập sâu thêm chút, Ninh Thư có thể nhìn thấy cả nội tạng của họ.

Đeo ngực giả cũng không biến thành phụ nữ được đâu, hơn nữa ngực này còn dán trên da.

Khó trách lại che kín ngực.

Cô gái vũ mị nữ nhíu mày nhìn Ninh Thư, “Cô nói ai là đàn ông?”

Người đàn ông vũ mị mở miệng hỏi, thanh âm thế mà lại là giọng nam trong trẻo.

Cằm cô nhóc da nâu cũng phải rơi xuống đất tới nơi, ngơ ngác nhìn người kia.

“Cô nhầm rồi, tôi là phụ nữ.” Giọng nói cô gái vũ mị biến thành giọng nữ có chút yểu điệu, ngữ khí uyển chuyển, rất có ý vị.

Mặt cô nhóc da nâu dại ra, còn chưa hết sốc.

Cô gái đeo tai nghe quay đầu nhìn Ninh Thư.

Thần thái cô gái này rất lạnh lùng, ngay cả ánh mắt cũng lạnh như băng.

“Em gái, đây là người em muốn giữ lại, chị đã nói rồi, người không chịu khống chế tốt nhất nên giải quyết hết.” Cô gái, không, người đàn ông vũ mị nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.