Ninh Thư cầm dây thừng, buộc vài vòng quanh eo mình, thắt chặt.
Cô nhóc da nâu thấy Ninh Thư bắt đầu buộc cũng học theo, cầm dây thừng buộc lên người mình.
Còn có chút khó tin hỏi: “Chúng ta như vậy có được coi là được cứu rồi không?”
Ninh Thư nhếch miệng, sao có thể.
“Trên đảo vẫn còn người, có thể xin người trên thuyền tới cứu bọn họ không?” Cô nhóc hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư chỉ mỉm cười, suy nghĩ nhiều rồi.
Ninh Thư giật dây thừng, ý bảo người bên trên rằng bọn họ đã buộc chặt rồi, có thể kéo lên.
Người bên trên bắt đầu kéo, dây thừng thắt vào người rất khó chịu.
Con thuyền này còn lớn hơn Ninh Thư tưởng tượng, cao khoảng 30 mét.
Lúc nhìn xuống, con thuyền nhỏ của bọn họ chỉ như cái móng tay.
Ninh Thư và cô nhóc bị kéo lên boong tàu, có không ít súng đang chỉ vào bọn họ.
Cô nhóc chưa từng gặp qua cảnh tượng thế này, sợ tới mức thân thể run hết lên.
Ninh Thư cởi dây thừng trên người, hỏi: “Có phải bây giờ tôi nên đến gặp ông chủ mấy người không?”
Dẫn đầu là một người đàn ông gầy nhưng khoẻ, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Ninh Thư, cuối cùng nói: “Đi theo tôi, đừng để tiểu thư chờ lâu.”
Ninh Thư đi theo hắn, nhân tiện đánh giá người đàn ông này luôn, tuy hắn khá gầy nhưng cơ bắp rắn chắc, không phải loại có hoa không có quả, đầu ngẩng cao.
Sức bật rất mạnh.
Cô nhóc da nâu đầy mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi-2/2082229/chuong-1543.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.