Chương trước
Chương sau
Một đám lực lượng vũ trang đột nhiên xông vào như vậy là muốn làm gì?

Ninh Thư đứng lên, cơ thể căng lên cảnh giác nhìn Cung Phù đi tới.

Cung Phù lạnh lùng nói: “Chị, bệnh bắt được người là nói không ngừng của chị bao giờ mới chữa được.”

Cung Dung hỏi: “Nhanh vậy đã ăn xong rồi?”

“Chị, không cần phải nói nhiều với cô ta, trực tiếp bắt lại thì hơn.” Cung Phù lạnh nhạt nói.

“Tốt nhất cô không nên có ý đồ phản kháng, những khẩu súng này là mẫu mới nhất, lực sát thương rất lớn, tốc độ cũng cực nhanh.”

“Nếu như cô ngoan ngoãn nghe theo thì vẫn có thể giữ được mạng, còn nếu phản kháng, vậy thì chỉ còn đường chết.” Cung Phù lạnh lùng nói.

“Chị, em không thích cô ta, không có một chút tự giác nào cả.” Cung Phù lạnh lùng nhìn chằm chằm Ninh Thư.

Chắc là do từ đầu tới cuối Ninh Thư quá mức ung dung, khiến Cung Phù cảm thấy khó chịu.

Ninh Thư bộ dáng lạnh nhạt, “Bắt tôi làm gì?”

“Đương nhiên là để hoàn thành sắp xếp của tôi, cho cô trở thành người chiến thắng cuối cùng, thành công mang về một ngàn vạn tiền thưởng.”

“Không phải cô cần tiền để cứu mẹ sao, số tiền này dư sức chi trả tiền phẫu thuật, có điều mẹ cô được cứu, còn cô thì phải ngồi tù, à không, cũng có khi là tử hình.”

Ninh Thư trợn trắng mắt, càng khiến mặt Cung Phù lạnh hơn.

Cung Phù một đầu tóc ngắn lạnh lùng vô tình, ánh mắt lạnh đến độ tưởng chừng như có thể đóng băng người khác.

Cung Phù vung tay lên, một người liền nổ súng về phía Ninh Thư.

Ninh Thư chống tay lên bàn, miễn cưỡng tránh được đạn.

Trong lòng Ninh Thư vừa sợ hãi vừa thán phục, tốc độ đạn này thật mẹ nó nhanh, nếu không phải có sự trợ giúp của tinh thần lực, cô khẳng định tránh không khỏi.

Cung gia thế mà lại có vũ khí tiên tiến như vậy.

Trên con thuyền này không biết còn bao nhiêu lực lượng vũ trang nữa, nếu đều đồng loạt nổ súng vào cô, Ninh Thư không cảm thấy bản thân có thể tránh được.

Một tay Ninh Thư chống trên bàn, một tay nắm lấy dao cắt thịt bò, thân thể trượt đến bên người Cung Dung, lấy tốc độ sét đánh kiềm chế Cung Dung.

Ninh Thư bóp cổ Cung Dung, cười ha ha: “Có tin tôi giết anh ta không?”

“An… Chị! Cô thả chị tôi ra.” Khuôn mặt băng lãnh của Cung Phù xuất hiện vết nứt.

Cung Dung bật cười một tiếng, vươn tay nắm tay Ninh Thư đang bóp cổ mình.

Kết quả không kéo ra được, Cung Dung còn định dùng một đòn ném qua vai hất Ninh Thư ra, nhưng lại phát hiện sức lực Ninh Thư rất lớn.

Hắn vốn là một người đàn ông mà lại không địch nổi sức của một người phụ nữ.

Cung Dung chậm rãi nghiêm mặt.

“Cô muốn gì?” Cung Phù lạnh mặt hỏi Ninh Thư, “Tốt nhất cô nên thả chị tôi ra, không thì tôi không dám chắc cô có thể còn sống mà ra khỏi đây đâu.”

Ninh Thư dùng sức, con dao kề trên cổ Cung Dung cứa ra một đường, ứa máu.

“Coi như tôi có chết cũng phải kéo theo anh cô, không phải, chị cô… Mặc kệ nó, muốn chết thì cùng chết.”

Ninh Thư cảm thấy tình cảnh hiện tại vô cùng quen thuộc, cô mẹ nó lại đi bắt cóc người, chỉ sợ lại rơi vào hoàn cảnh đã từng xảy ra. (Chắc đang nói đến vụ bắt cóc con tin uy hiếp ở thế giới vườn trường ấy)

Đừng nói nhiệm vụ này lại thất bại nhé.

“Chuẩn bị du thuyền cho tôi, đổ đầy xăng, tiện thể đưa cô nhóc da nâu lên du thuyền luôn.”

Cung Phù lạnh mặt, Ninh Thư cũng mặt vô cảm dùng dao cứa lên cổ Cung Dung.

“Đi chuẩn bị du thuyền.” Cung Phù bất đắc dĩ nói với người đàn ông tên Lý Triệu.

Lý Triệu vội vàng khom người đi làm.

Ninh Thư chậm rãi di chuyển ra cửa, người Cung Dung cao hơn so với Ninh Thư, chỉ có thể co chân, khỏi nói có bao nhiêu khó chịu.

Cung Dung mở miệng nói: “Cô gái, chúng ta thương lượng chút, tôi có thể tự đi, cô cứ kéo tôi như vậy khó chịu lắm đấy.”

Ninh Thư cười ha ha một tiếng: “Khó chịu cũng phải chịu, bây giờ tôi bị súng chĩa vào cũng sợ hãi lắm đấy.”

Cung Dung nhịn không được nói: “Thật ra dù chúng ta đã dựa sát vào nhau như vậy, tôi vẫn không cảm nhận được ngực cô.”

“Đệt nhà anh.” Ninh Thư đá một phát vào đùi Cung Dung.

“Anh mà còn nói linh tinh gì nữa sẽ làm tôi sợ hãi, nhỡ chém phải cổ anh.” Ninh Thư từ tốn nói, “Có điều, tôi sờ thấy ngực của anh là giả.”

Cung Dung cúi đầu nhìn bàn tay đang đặt trước ngực mình, hỏi: “Cảm giác thế nào?”

“Cứng, chất lượng đồ silica này của anh chả ra sao.” Ninh Thư vừa nói vừa kéo Cung Dung ra boong tàu.

Rất nhiều họng súng đen sì chĩa vào Ninh Thư.

“Mẹ nó, nhiều súng như vậy, tôi có chút sợ hãi.” Ninh Thư nói, “Tôi bảo các người chuẩn bị thuyền, chuẩn bị xong chưa?”

“Cô sợ à?” Cung Dung hỏi ngược lại, “Tôi thấy cô tim không đập, thở không gấp, cô sợ hãi chỗ nào hả?”

Anh mới là đồ xác chết tim không đập thở không gấp.

“Cô thả chị tôi ra, tôi để các cô đi.” Cung Phù lạnh lùng nói, “Đây là cơ hội cuối cùng.”

Ninh Thư một dấu chấm cũng không tin, trợn trắng mắt nói: “Nếu không thì cô thế chỗ chị cô đi, thấy thế nào?”

Cung Dung lập tức nói: “Không cần, vẫn để tôi làm con tin của cô đi.”

“Chị.” Giọng nói của Cung Phù hơi gấp gáp.

Cô nhóc da nâu cũng bị người áp tới, thấy thế cục giằng co này thì bị doạ đến trắng mặt.

Lý Triệu nói: “Tiểu thư, du thuyền đã chuẩn bị tốt.”

Ninh Thư lại hỏi: “Du thuyền đổ đầy dầu, bên trong có đầy đủ thức ăn nước uống?”

Lý Triệu gật đầu.

“Nhóc, em mau lên thuyền đi, chúng ta sẽ rời khỏi đây.”

Du thuyền nhỏ hơn nhiều so với con thuyền lớn.

Cô nhóc da nâu hốt hoảng leo thang xuống du thuyền nhỏ.

Ninh Thư lớn tiếng nói với cô nhóc: “Kiểm tra xem bên trong có thức ăn nước uống không.”

Biển cả mênh mông, không có thức ăn nước uống rất dễ xảy ra chuyện.

“Có.” Cô nhóc da nâu đặt hai tay làm loa ở trước miệng, hô to về phía Ninh Thư.

Ninh Thư có chút buồn bực, cô đang khống chế Cung Dung nên khá khó trèo thang xuống.

Ninh Thư dịch ra sau, quay đầu nhìn du thuyền nhỏ phía dưới.

Mẹ nó, dứt khoát nhảy xuống thôi.

Ninh Thư dịch ra sát mép thuyền, mắt thấy chuẩn bị rơi xuống.

Cung Phù lập tức nói: “Thứ cô muốn đã chuẩn bị xong rồi không phải sao?”

Ninh Thư mỉm cười, “Bái bai.”

Ninh Thư chụp lấy cổ Cung Dung, thân thể ngả ra sau, rơi xuống từ con thuyền lớn.

Chuẩn xác đáp lên du thuyền nhỏ.

Ninh Thư vận khí đan điền, tận lực giảm lực rơi xuống tối thiểu, có điều thân thể vẫn phát tê dại.

Cung Phù sợ hãi vội chạy tới mép tàu, nhìn xuống la lớn: “Anh, anh…”

“Nhanh lái thuyền.” Ninh Thư nói với cô nhóc da nâu.

“Em, em không biết lái xe, càng không biết lái thuyền.” Cô nhóc da nâu bị doạ đến nói lắp luôn.

“Thật ra tôi biết.” Trong lòng Cung Dung loạn hết cả, “Rơi xuống từ độ cao 30 mét, đáp trên du thuyền nhỏ, thế mà mẹ nó tôi còn chưa chết, ngay cả đệm thịt dưới thân cũng không chết.”

Tình huống hiện tại hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.

Cung Dung ngồi trên người Ninh Thư, cảm thấy dưới thân mềm nhũn, hoá ra đây là nguyên nhân hắn chưa chết, nhưng vấn đề là tại sao cô gái này cũng không chết.

Mẹ nó!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.