Một đám lực lượng vũ trang đột nhiên xông vào như vậy là muốn làm gì?
Ninh Thư đứng lên, cơ thể căng lên cảnh giác nhìn Cung Phù đi tới.
Cung Phù lạnh lùng nói: “Chị, bệnh bắt được người là nói không ngừng của chị bao giờ mới chữa được.”
Cung Dung hỏi: “Nhanh vậy đã ăn xong rồi?”
“Chị, không cần phải nói nhiều với cô ta, trực tiếp bắt lại thì hơn.” Cung Phù lạnh nhạt nói.
“Tốt nhất cô không nên có ý đồ phản kháng, những khẩu súng này là mẫu mới nhất, lực sát thương rất lớn, tốc độ cũng cực nhanh.”
“Nếu như cô ngoan ngoãn nghe theo thì vẫn có thể giữ được mạng, còn nếu phản kháng, vậy thì chỉ còn đường chết.” Cung Phù lạnh lùng nói.
“Chị, em không thích cô ta, không có một chút tự giác nào cả.” Cung Phù lạnh lùng nhìn chằm chằm Ninh Thư.
Chắc là do từ đầu tới cuối Ninh Thư quá mức ung dung, khiến Cung Phù cảm thấy khó chịu.
Ninh Thư bộ dáng lạnh nhạt, “Bắt tôi làm gì?”
“Đương nhiên là để hoàn thành sắp xếp của tôi, cho cô trở thành người chiến thắng cuối cùng, thành công mang về một ngàn vạn tiền thưởng.”
“Không phải cô cần tiền để cứu mẹ sao, số tiền này dư sức chi trả tiền phẫu thuật, có điều mẹ cô được cứu, còn cô thì phải ngồi tù, à không, cũng có khi là tử hình.”
Ninh Thư trợn trắng mắt, càng khiến mặt Cung Phù lạnh hơn.
Cung Phù một đầu tóc ngắn lạnh lùng vô tình, ánh mắt lạnh đến độ tưởng chừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi-2/2082225/chuong-1546.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.