Ninh Thư nghe Cung Dung muốn lái thuyền thì cười lạnh một tiếng, đừng tưởng cô không thấy phía trên có bao nhiêu họng súng đang chĩa vào cô nhé.
Cô còn cần Cung Dung ở bên làm bia đỡ đạn đấy.
Cung Dung nghi hoặc hỏi: “Cô không cho tôi lái thuyền vậy đi thế nào?”
“Không cần Cung thiếu gia hao tâm tổn trí.”
Ninh Thư phóng ra một đạo kình khí vô hình lớn, kình khí tiến vào trong nước, chìm đến đáy thuyền, đẩy du thuyền nhỏ tiến về phía trước.
“Đi rồi đi rồi.” Cô nhóc da nâu hưng phấn nói, có điều cô nhóc cũng thông minh, không đứng lên mà chỉ nấp trong khoang thuyền.
Nói là du thuyền nhỏ thì đúng là du thuyền nhỏ, là loại ngay cả một gian phòng cũng không có, chỉ dùng để lướt sóng, không có cả trần.
“Đúng là gặp quỷ.” Cung Dung cảm thấy bản thân chắc hẳn đang nằm mơ, nếu không tại sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy, không có người lái thuyền, thuyền mẹ nó vẫn có thể chạy, hơn nữa còn chạy không chậm.
Thật là gặp quỷ mà.
Ninh Thư vươn tay túm lấy mái tóc dài xinh đẹp của Cung Dung, kéo ra đằng sau một phát, Cung Dung đau đến kêu ra tiếng, bị ép ngửa đầu.
“Cút xuống khỏi người tôi.” Ninh Thư lạnh giọng nói.
Cung Dung nhìn gầy, vậy mà mẹ nó thật là nặng, đoán chừng là nặng xương.
Cung Dung bị túm tóc đến phát đau, nói: “Cô thả tay ra trước, thả ra thì tôi đứng lên.”
Ninh Thư buông lỏng tay, Cung Dung bò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi-2/2082224/chuong-1547.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.