Chương trước
Chương sau
Nơi này cách nội thành vài ngày lộ trình, Ninh Thư dự định ngồi xe bus.

Ninh Thư tìm mấy tay buôn vé lậu mua hai vé, mang Cung Dung ngồi lên xe bus.

Ninh Thư tìm chỗ ngồi, sau đó nhét Cung Dung vào vị trí sát cửa sổ.

Ninh Thư ngồi bên cạnh Cung Dung, chặn đường chạy trốn, nếu như Cung Dung muốn chạy thì cũng chỉ có thể nhảy cửa sổ.

Biểu tình Cung Dung có hơi khổ sở, đứng bất động không chịu ngồi xuống.

Ninh Thư: “Ngồi xuống.”

Cung Dung lắc đầu: “Bẩn, không ngồi.”

Cung Dung là Đại thiếu gia, ăn mặc ngủ nghỉ đều dựa trên điều kiện tốt nhất, chưa từng ngồi qua loại xe này.

Hoàn cảnh trong xe bus không tốt, trên mặt đất trải đầy túi đồ ăn vặt, còn có bã kẹo cao su, thậm chí còn có thứ trông như nước tiểu.

Đoán chừng là người lớn cho em bé đi tiểu.

Cung Dung không mắc bệnh ưa sạch sẽ, nhưng đối mặt với hoàn cảnh dơ dáy bẩn thỉu như thế này thì vẫn không ngồi được.

Trên xe có già có trẻ có nam có nữ, đủ các loại hương vị hỗn tạp ở chung một chỗ.

Cung Dung cảm thấy mình ngửi được mùi chân thối, có cả mùi tanh của cá.

Cái này…

Hắn tình nguyện đi bộ còn hơn.

Ninh Thư ấn vai Cung Dung, trực tiếp ấn hắn ngồi xuống.

Khuôn mặt Cung Dung biến đổi, biểu tình như giẫm phải cức.

Bây giờ trong xe vẫn chưa đầy người, phải đợi đầy xe mới đi.

Ninh Thư thấy Cung Dung không có việc gì liền uống nước bèn hảo tâm nhắc nhở: “Uống ít một chút, lát nữa xe chạy anh muốn đi vệ sinh cũng chỉ có thể nhịn.”

Cung Dung yên lặng vặn nắp chai, mở cửa sổ xe ra, hít thở từng đợt.

Cảm giác muốn hít thở cũng không thông.

Lúc này có hai cảnh sát mặc đồng phục lên tới.

Ninh Thư mặt không đổi sắc, trong lòng lại nhảy mạnh.

Cô không ngờ tốc độ cảnh sát lại nhanh như vậy.

Trước đó dùng thẻ Cung Dung rút tiền, xem ra là tra được vị trí của bọn cô nên nhanh chóng điều động cảnh sát.

Cảnh sát nhìn chằm chằm Ninh Thư và Cung Dung.

Cung Dung nghiêng đầu dựa lên vai Ninh Thư, tay hoa vểnh lên, vẻ mặt hờn dỗi, dùng thanh âm đàn ông nũng nịu nói với cảnh sát: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy qua chân ái sao?”

Cung Dung vừa dứt lời, tất cả mọi người trên xe đều nhìn chằm chằm hắn, nhìn bằng ánh mắt rất quái dị.

Ninh Thư biểu tình bình tĩnh, vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Cung Dung, gật gật đầu, dùng thanh âm trầm thấp lại nam tính nói: “Là ‘chân ái’.”

Cảnh sát: …

Trong lòng Ninh Thư cũng rất cạn lời, cô thật không rõ mình với Cung Dung đang chơi gay hay bình thường.

Hai cảnh sát nhìn Ninh Thư với Cung Dung một hồi, tướng mạo của Cung Dung thật sự vô cùng xuất chúng.

Có điều không giống với người trên tư liệu.

Hai cảnh sát xuống xe, nỗi lo lắng trong lòng Ninh Thư mới chậm rãi hạ xuống.

Ninh Thư tiến đến bên tai Cung Dung, nhỏ giọng lạnh lùng nói: “Anh thành thật một chút, ít gây chú ý đi.”

“Anh ~ ” Cung Dung giơ nắm đấm nhỏ đập lên ngực Ninh Thư, “Gương mặt này của người ta chính là kiểu không nói lời nào cũng sẽ gây chú ý.”

Ninh Thư trực tiếp cho Cung Dung một bạt tai: “Bớt lẳng lơ, anh mà còn câu tam đáp tứ thì đừng trách tôi không khách khí.”

Ninh Thư thấy tất cả mọi người trên xe đang nhìn mình chằm chằm, bèn ngang ngược nói: “Nhìn gì, chưa thấy qua chân ái chơi SM bao giờ à?”

Quần chúng ăn dưa: Quý giới* thật loạn…

*Ý là giới gay ấy

Cung Dung liếm vết máu nên khoé miệng, “Cô chính là có thâm cừu đại hận với tôi, cô ghen ghét tôi.”

Ninh Thư gật đầu, “Rất ghét anh.”

Cung Dung lại nhộn nhạo một chút, “Anh thật là xấu ~ ”

Ninh Thư rất muốn tát sưng luôn bên mặt kia của hắn.

Xe bus chậm rãi khởi động, rời khỏi trạm xe.

Lúc này tâm tình Ninh Thư mới từ từ thả lỏng.

Cung Dung có vẻ rất mệt mỏi, tựa đầu vào vai Ninh Thư ngủ thiếp đi.

Ninh Thư trực tiếp đẩy hắn ra, đầu Cung Dung chuyển một cái, tựa trên cửa sổ xe tiếp tục ngủ.

Ninh Thư cũng hơi díp mắt một chút, gần đây thân thể tiêu hao quá mức, trên cơ bản không có lấy một giấc ngủ tốt.

Đầu tiên là ở trên đảo, sau là thuyền, vậy mà vẫn không thoát khỏi lòng bàn tay anh em Cung gia.

Hiện tại chính là kiếp sống trốn chạy.

Cuộc sống ngập tràn bất đắc dĩ, Ninh Thư cũng không nghĩ tới bản thân sẽ trở thành tội phạm bắt cóc.

Nhưng nếu lúc ấy không bắt cóc Cung Dung thì sẽ không thoát nổi.

Anh em Cung gia thật đúng là thủ đoạn ngoan độc.

Có thể kế thừa quyền điều hành tập đoàn tài phiệt SR lớn như vậy, làm sao có thể là thánh mẫu thánh phụ được?

Đừng nhìn Cung Dung lố lăng như vậy, trong lòng Ninh Thư vẫn luôn cảnh giác.

Ninh Thư vốn cho rằng sẽ thuận lợi tới đích, nhưng vừa đến trạm thu phí đã có người lên kiểm tra.

Xe cảnh sát dừng ở ven đường.

Ninh Thư nhìn thoáng qua Cung Dung đang ngủ như lợn chết, lại tựa đầu lên bả vai cô.

Lực lượng của con hàng này cũng thật lớn, có thể để cho nhiều người đi tìm hắn như vậy.

Cảnh sát lên kiểm tra, nhìn thoáng qua Cung Dung đang nằm ngáy o o, nước bọt chảy đầy miệng, lại nhìn thoáng qua Ninh Thư rồi mới xuống xe.

Ninh Thư không cảm thấy nhẹ nhõm chút nào cả, mặc dù tránh thoát lần này, nhưng còn lần sau thì sao?

Nhất là càng đến gần nội thành, lực lượng của cảnh sát lại càng nhiều.

Ninh Thư cảm giác cả người đều không ổn, nhìn thấy Cung Dung ngáy o o, cô hận một nỗi không thể tát chết hắn.

Có điều hắn ngủ như vậy, không gây chuyện càng tốt.

Ven đường kiểm tra càng ngày càng thường xuyên.

Ninh Thư cảm thấy khả năng bại lộ càng lúc càng lớn.

Cung Phù biết anh mình là đàn ông, rất có thể sẽ trở về dáng vẻ đàn ông, lược bỏ bộ tóc dài của Cung Dung đi là có ngoại hình hắn rồi.

Đến một trạm dừng, Ninh Thư dắt Cung Dung xuống xe.

Không thể tiếp tục ngồi xe bus, nhiều người phức tạp.

Cung Dung bị giày vò qua lại như vậy, sắc mặt có hơi kém, vàng như nến.

Ninh Thư buông tay nói: “Tôi chỉ muốn dùng anh trao đổi với mẹ tôi, ai biết người nhà anh giày vò nhau như vậy, tôi cũng chỉ có thể tiếp tục giày vò anh.”

Cung Dung thở gấp, không rỗi hơi nói với Ninh Thư cái gì, cả người như cây liễn đón gió.

Hận không thể biến thành đồ trang trí treo luôn trên người Ninh Thư.

Ninh Thư rất không kiên nhẫn với Cung Dung, nhưng nếu Cung Dung chết thì cô nói gì cũng đều vô dụng.

Nhiệm vụ này khẳng định sẽ thất bại, bởi vì một tội phạm bắt cóc thì còn có tương lai gì nữa.

Ninh Thư đến siêu thị nhỏ ở trạm xe mua cho Cung Dung một ít đồ ăn.

Cung Dung ăn cũng không nhiều, khẩu vị không tốt.

Ninh Thư phóng tinh thần lực dò xét trạng thái thân thể Cung Dung, lục phủ ngũ tạng của hắn lại càng thảm hại hơn trước.

Rõ ràng là một người đàn ông mới hơn ba mươi tuổi, tại sao ruột gan lại yếu ớt như vậy?

Đây là bệnh gì, chưa già đã yếu?

Nhưng làn da lại không bị lão hoá.

Cung Dung ăn rất ít, đoán chừng là bởi vì tiêu hóa không tốt.

Rốt cuộc là bệnh gì…

Ninh Thư đột nhiên hỏi: “Trước đó là anh quản lý tập đoàn SR?”

Cung Dung ấm ức gật đầu: “Là tôi quản lý, sau này sẽ do Phù Nhi tiếp quản.”

Xem ra Cung Dung biết bản thân không sống được bao lâu, nên giữ ý thoái vị bồi dưỡng em gái của mình.

Ninh Thư: “Vậy em gái anh có biết anh sắp chết không?”

Cung Dung lườm Ninh Thư: “Chuyện này liên quan gì đến cô?”

Xem ra Cung Phù không biết anh trai mình bị bệnh.

“Tại sao cô lại nói tôi sắp chết?” Cung Dung nhàn nhạt hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.