Nơi này cách nội thành vài ngày lộ trình, Ninh Thư dự định ngồi xe bus.
Ninh Thư tìm mấy tay buôn vé lậu mua hai vé, mang Cung Dung ngồi lên xe bus.
Ninh Thư tìm chỗ ngồi, sau đó nhét Cung Dung vào vị trí sát cửa sổ.
Ninh Thư ngồi bên cạnh Cung Dung, chặn đường chạy trốn, nếu như Cung Dung muốn chạy thì cũng chỉ có thể nhảy cửa sổ.
Biểu tình Cung Dung có hơi khổ sở, đứng bất động không chịu ngồi xuống.
Ninh Thư: “Ngồi xuống.”
Cung Dung lắc đầu: “Bẩn, không ngồi.”
Cung Dung là Đại thiếu gia, ăn mặc ngủ nghỉ đều dựa trên điều kiện tốt nhất, chưa từng ngồi qua loại xe này.
Hoàn cảnh trong xe bus không tốt, trên mặt đất trải đầy túi đồ ăn vặt, còn có bã kẹo cao su, thậm chí còn có thứ trông như nước tiểu.
Đoán chừng là người lớn cho em bé đi tiểu.
Cung Dung không mắc bệnh ưa sạch sẽ, nhưng đối mặt với hoàn cảnh dơ dáy bẩn thỉu như thế này thì vẫn không ngồi được.
Trên xe có già có trẻ có nam có nữ, đủ các loại hương vị hỗn tạp ở chung một chỗ.
Cung Dung cảm thấy mình ngửi được mùi chân thối, có cả mùi tanh của cá.
Cái này…
Hắn tình nguyện đi bộ còn hơn.
Ninh Thư ấn vai Cung Dung, trực tiếp ấn hắn ngồi xuống.
Khuôn mặt Cung Dung biến đổi, biểu tình như giẫm phải cức.
Bây giờ trong xe vẫn chưa đầy người, phải đợi đầy xe mới đi.
Ninh Thư thấy Cung Dung không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi-2/2082221/chuong-1549.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.