Cung Dung không nhớ bản thân nói mình sắp chết khi nào.
Cung Dung buông túi bánh mì trong tay xuống, nhìn Ninh Thư: “Tôi năm nay mới mười tám, sao có thể chết.”
Ninh Thư buông tay, không hề có thành ý nói: “Anh nghĩ thế nào thì chính là thế đó, anh vui là được.”
“Không phải có tiền là có tất cả, cũng đâu mua được mạng.” Ninh Thư rất thích nhìn dáng vẻ vô lực giãy giụa của người khác, đặc biệt là của Cung Dung.
“Đúng vậy, ví dụ như mẹ cô đang nằm trong bệnh viện, chính vì không có tiền nên không thể làm phẫu thuật.”
“Có một số người dùng tiền là có thể cứu được, nhưng cũng có người dùng bao nhiêu tiền cũng không đủ.” Cung Dung lạnh nhạt nói.
Một phát trúng đích, Ninh Thư trợn trắng mắt.
“Ví dụ như mạng của tôi, dùng bao nhiêu tiền cũng không mua được.”
Ninh Thư: Ha ha…
Khen mi béo mi còn phỉnh mũi, rõ là bệnh hết thuốc chữa.
Ninh Thư hết cách, muốn trở về nhất định phải trải qua một phen khó khăn trắc trở.
Ninh Thư định ngồi xe lậu, không còn cách nào khác.
Mất nhiều tiền cũng đành chịu, ai bảo đây là con đường thuận lợi duy nhất chứ.
Loại xe lậu này vẫn tốt hơn xe bus cứ qua trạm thu phí lại phải kiểm tra một lần.
Ninh Thư không muốn chuyện này thêm chuyện khác, hiện giờ quan trọng nhất là mẹ nguyên chủ.
Tài xế xe lậu quả nhiên rất lừa đảo, mang Ninh Thư chạy vòng không ít đường, làm cô mất gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi-2/2082220/chuong-1550.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.