Chương trước
Chương sau
Cung Dung không nhớ bản thân nói mình sắp chết khi nào.

Cung Dung buông túi bánh mì trong tay xuống, nhìn Ninh Thư: “Tôi năm nay mới mười tám, sao có thể chết.”

Ninh Thư buông tay, không hề có thành ý nói: “Anh nghĩ thế nào thì chính là thế đó, anh vui là được.”

“Không phải có tiền là có tất cả, cũng đâu mua được mạng.” Ninh Thư rất thích nhìn dáng vẻ vô lực giãy giụa của người khác, đặc biệt là của Cung Dung.

“Đúng vậy, ví dụ như mẹ cô đang nằm trong bệnh viện, chính vì không có tiền nên không thể làm phẫu thuật.”

“Có một số người dùng tiền là có thể cứu được, nhưng cũng có người dùng bao nhiêu tiền cũng không đủ.” Cung Dung lạnh nhạt nói.

Một phát trúng đích, Ninh Thư trợn trắng mắt.

“Ví dụ như mạng của tôi, dùng bao nhiêu tiền cũng không mua được.”

Ninh Thư: Ha ha…

Khen mi béo mi còn phỉnh mũi, rõ là bệnh hết thuốc chữa.

Ninh Thư hết cách, muốn trở về nhất định phải trải qua một phen khó khăn trắc trở.

Ninh Thư định ngồi xe lậu, không còn cách nào khác.

Mất nhiều tiền cũng đành chịu, ai bảo đây là con đường thuận lợi duy nhất chứ.

Loại xe lậu này vẫn tốt hơn xe bus cứ qua trạm thu phí lại phải kiểm tra một lần.

Ninh Thư không muốn chuyện này thêm chuyện khác, hiện giờ quan trọng nhất là mẹ nguyên chủ.

Tài xế xe lậu quả nhiên rất lừa đảo, mang Ninh Thư chạy vòng không ít đường, làm cô mất gần hai mươi tờ tiền đỏ.

Ninh Thư âm thầm dựng ngón giữa.

Có điều cô vẫn trả đủ, dù sao cũng không phải tiền của cô.

Vào đến nội thành phồn hoa, Ninh Thư dắt Cung Dung đi tìm một nhà trọ nhỏ.

Cung Dung thả mình xuống giường, thở dài một hơi: “Vì sao không chọn khách sạn cao cấp một chút?”

“Tôi chịu, nơi này nhiều người biết anh như thế, tôi cũng không muốn nhanh chóng bại lộ.”

Ninh Thư kéo ghế, ngồi đối diện Cung Dung: “Cung Dung, chúng ta nói chuyện thẳng thắn một chút, mục đích của tôi chỉ là vì mẹ, nếu mẹ tôi sống, Cung gia các anh bỏ qua cho tôi, tôi cũng sẽ không tổn thương anh.”

Cung Dung cụp mắt, lông mi thật dài che khuất tầm mắt, “Chúng ta đều không tin tưởng nhau, đừng nói những thứ vô ích.”

Ninh Thư: Ha ha, tôi muốn giết con tin, đừng cản tôi…

Đúng như Cung Dung nói, Ninh Thư căn bản cũng không tin tưởng Cung gia.

Đợi đến khi Cung Dung trở về còn không đuổi cùng giết tận cô chắc.

Cô đơn độc một mình, bên cạnh lại mang theo một bệnh nhân, thấy đến là gian nan.

Cục diện trước mắt rơi vào thế bí, thả Cung Dung không được, không thả cũng không xong, càng không thể để hắn chết trên tay cô.

Ninh Thư thật muốn đánh cho Cung Dung một trận tơi bời, nhưng nhìn đến dáng vẻ tiều tụy yếu ớt, mặt mày thất sắc của Cung Dung, Ninh Thư thật sợ cho hắn một quyền hắn đã ngủm củ tỏi.

Ninh Thư nói sang chuyện khác: “Sao anh lại đóng giả thành phụ nữ?”

Cung Dung duỗi lưng mệt mỏi, “Cô đoán xem.”

“Tôi đi tắm đây.” Cung Dung bước vào phòng tắm, có điều rất nhanh liền ló đầu ra, trong tay cầm một đống xà bông thơm màu hồng phấn.

Cung Dung không thể tin nổi hỏi: “Tôi muốn hỏi một chút, loại xà phòng toàn bột màu này là dùng để tắm thật à?”

Ninh Thư gật đầu, “Chúc anh tắm vui vẻ.”

“Cô có thể mua giúp tôi ít vật dụng tắm rửa không?” Cung Dung hỏi Ninh Thư.

Ninh Thư lắc đầu, “Con tin phải có giác ngộ của con tin và tư tưởng cảnh giác, anh cứ vậy yêu cầu tôi mua vật dụng tắm rửa cũng được sao?”

“Được.” Cung Dung lấy làm đương nhiên nói.

“Được cái rắm.”

“Tôi không quen tắm loại này, có thể sẽ bị dị ứng.” Cung Dung nói, “Cái này khác gì axit đâu chứ.”

Ninh Thư liếc mắt: “Tất nhiên khác.”

“Khác chỗ nào?”

“Axit giội vào người sẽ nát thịt luôn, cái này không nát.”

Cung Dung: …

“Tắm đi, không tắm thì tôi tắm giúp, sạch sẽ rồi còn chính sự.” Ninh Thư trầm mặt, trong lòng nóng như lửa đốt.

Về rồi, trong lòng lại thấp thỏm hơn.

Người ủy thác còn chưa tốt nghiệp đại học, mất tích lâu vậy cũng không biết trường đại học còn cho học tiếp không.

Có điều bây giờ đến mạng còn khó giữ nổi, cả đời cũng có thể bị hủy luôn.

Vì là khách sạn nhỏ, nhiều khách là cặp đôi nên phòng thiết kế rất ái muội, phòng tắm bằng kính pha lê mông lung nửa kín nửa hở.

Ninh Thư nhìn thẳng dáng người rù quyến của Cung Dung, chà tay chà chân, tẩy trứng.

Ninh Thư hờ hững dời mắt đi, cay mắt.

“Chưa xong à, anh tính tắm bao lâu?” Ninh Thư chưa thấy người đàn ông nào mà tắm rửa cũng lâu như vậy.

Có lẽ cả đầu ngón chân cũng phải chà một phen.

Ninh Thư cảm thấy mình sống còn cẩu thả hơn một người đàn ông.

“Sắp xong rồi.”

Ninh Thư: …

Ninh Thư lấy điều khiển TV ra, bật TV lên, trong TV đang phát tin tức.

Là về việc ông chủ tập đoàn SR bị bắt cóc, còn đưa ảnh chụp lên, hi vọng quần chúng nhân dân hỗ trợ phát hiện hung thủ.

Sau đó là Cung Phù em gái Cung Dung lâm thời tiếp quản tập đoàn SR.

Cung Dung mang một thân hơi nước đi ra, nhìn nội dung tin tức trong TV cười nói: “Phù Nhi làm thật tốt.”

Ninh Thư nhướn mày không nói, Cung Phù làm vậy là để tăng áp lực tâm lý cho kẻ bắt cóc là cô.

Làm ầm đến độ ai ai cũng biết, nếu là người có tố chất tâm lý yếu, rất có thể sẽ vừa tức vừa sợ giết con tin.

Cung Dung còn nói Cung Phù làm tốt lắm.

Ỷ vào việc mình sống không còn bao lâu nên không sợ hãi phải không?

Phải mau chóng ném củ khoai lang phỏng tay Cung Dung này đi.

Cung Dung tắm rửa xong, Ninh Thư liền mang hắn đi liên hệ người Cung gia.

Tới bốt điện thoại công cộng, Ninh Thư nhét tiền, hỏi Cung Dung: “Số điện thoại nhà anh?”

Cung Dung cúi đầu nhìn đỉnh đầu Ninh Thư, “Cô muốn gọi điện thoại tới nhà tôi?”

“Tôi cần phải cứu mẹ tôi, dùng anh để trao đổi, đừng nói lời vô nghĩa nữa, số điện thoại?”

Cung Dung nói một chuỗi số, Ninh Thư gọi đi.

Nhận điện thoại hình như là một người hầu, Ninh Thư bảo thẳng tìm nhị tiểu thư.

Đầu kia điện thoại đinh một tiếng, hình như chuyển cuộc gọi cho Cung Phù.

“Alo.” m thanh Cung Phù lạnh như băng.

Cách một tầng điện thoại, Ninh Thư vẫn cảm giác lỗ tai mình bị lạnh đến tê dại.

Ninh Thư ho khan một tiếng, “Alo, là tôi đây, cô còn nhớ tôi không?”

“Cô là ai?”

Ninh Thư: …

“Người bị cô với anh cô chơi, chúng ta còn tán gẫu trên biển.” Ninh Thư nói.

“Hứa Hân, cô làm gì anh tôi rồi?”

Ninh Thư hỏi ngược lại: “Cô làm gì mẹ tôi rồi?”

Cung Phù cười lạnh một tiếng, “Cô cảm thấy thế nào?”

“Nếu cô dám làm gì mẹ tôi, tôi, tôi…” Ninh Thư không nói hết lời đe doạ, chuyển máy cho Cung Dung.

Cung Dung nhận điện thoại, ôn nhu gọi một tiếng Phù Nhi.

Thanh âm mềm đến độ làm Ninh Thư lạnh gáy, mắc ớn!

“Anh không sao, không cần lo lắng, em muốn làm gì thì làm đi, cuộc sống cũng không tồi, anh định đi du lịch luôn, em quản lý tập đoàn SR cho tốt.”

Ninh Thư gật đầu, nói được lắm, nói vậy là cô không phải tội phạm bắt cóc nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.