Chương trước
Chương sau
Cung Dung dặn Cung Phù một số hạng mục cần chú ý, chuyện trò mãi không dứt.

Ninh Thư đoạt lấy điện thoại, nhét thêm tiền rồi nói với Cung Phù: “Cung tiểu thư, tôi rất quan tâm tới anh cô, chăm hắn đến ăn ngon ngủ tốt.”

“Anh cô thời gian này chơi cũng rất vui vẻ, còn muốn đi du lịch cùng tôi đấy.” Ninh Thư nói.

“Cho nên?” Thanh âm Cung Phù vô cùng lạnh lùng.

Ninh Thư: …

Ninh Thư tức giận cúp điện thoại, Cung Dung nhíu mày hỏi: “Sao không đổi tôi với mẹ cô?”

Trước đó Ninh Thư vẫn luôn nhao nhao nói muốn đổi hắn với mẹ, sao vừa rồi lại không nói?

“Tôi cũng biết giận đấy.” Ninh Thư túm Cung Dung kéo vào tiệm net.

Trong tiệm net sương khói lượn lờ, không khí ô nhiễm, vẻ mặt Cung Dung như ăn phải cức.

Ninh Thư đưa tiền, tìm một máy ngồi xuống, hỏi Cung Dung: “Anh giấu mẹ tôi ở bệnh viện nào?”

Cung Dung lắc đầu, Ninh Thư véo mặt Cung Dung: “Ở, bệnh, viện, nào?”

Ninh Thư muốn kéo tóc cơ, nhưng quên mất là Cung Dung đã cắt tóc.

“Bệnh viện trước đó tôi biết, nhưng cô bắt cóc tôi, Phù Nhi chắc chắn sẽ chuyển viện.”

Ninh Thư kéo mặt Cung Dung đến dài ra, “Trước đó là bệnh viện nào?”

“Bệnh viện XX.” Cung Dung nói ra một bệnh viện.

Ninh Thư bỏ mặt Cung Dung ra, mười ngón tay nhẹ nhàng lướt trên bàn phím, bật kĩ năng hacker.

Cô muốn điều tra thêm về tư liệu của mẹ nguyên chủ ở bệnh viện kia.

“Hai chữ đó tuyệt đối không phải quan hệ giữa hai ta.”

Cung Dung sắc mặt nặng nề nhìn thao tác Ninh Thư trên máy tính, hỏi: “Hai chữ nào?”

“Đương nhiên là bắt cóc rồi, giữa chúng ta là tình hữu nghị đậm sâu, sao có thể gọi là bắt cóc, tôi cho anh hoạt động thoải mái thế còn gì, quá kích thích, quá hưng phấn.”

Cung Dung ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tôi thích loại người không biết xấu hổ như cô.”

“Ừm, cho nên anh phải nói với em gái anh là tôi không bắt cóc anh, đây chỉ là một trò chơi, trò chơi bắt cóc, giống với trò chơi sinh tồn mà các anh bày ra.” Ninh Thư hướng dẫn từng bước.

Cung Dung ha ha một tiếng, chống cằm nhìn máy tính, “Ừm, ngày cô bắt cóc tôi cũng chính là ngày mẹ cô xuất viện.”

Ninh Thư có chút tức giận ném bàn phím qua một bên.

Sau đó Ninh Thư lại tra xét các tư liệu bệnh nhân trong bệnh viện, nhưng đều không tìm thấy tin tức của mẹ nguyên chủ.

Đừng nói Cung gia đã giải quyết mẹ Hứa Hân rồi đấy nhé?

Mẹ nguyên chủ bị bệnh rất nghiêm trọng, tìm nhiều bệnh viện như vậy cũng không thấy tin tức của bà ấy, chẳng lẽ là ngừng trị liệu?

Ninh Thư đột nhiên quay đầu, âm trầm nhìn chằm chằm Cung Dung, nếu nhiệm vụ của cô thất bại, Ninh Thư chắc chắn sẽ ôm thuốc nổ đến nổ tung biệt thự cao cấp của Cung gia.

Không được thì đi nổ tập đoàn nhà các người.

Cung Dung lần đầu tiên cảm nhận được sát ý trên người Ninh Thư, thực sự là sát ý rất rõ ràng.

Trước đó Cung Dung dám làm loạn là vì cô không có sát ý, hiện tại không tìm thấy mẹ, có khi cô lại chó cùng rứt giậu.

Cung Dung nhíu mày nói: “Cô không cần lo lắng, có rất nhiều bệnh viện có phòng VIP không để lộ thông tin đăng ký.”

Ninh Thư cười khẩy một tiếng, “Chẳng lẽ Cung gia các anh còn biết dành đãi ngộ tốt nhất cho mẹ tôi chắc?”

“Tôi bắt cóc anh, làm sao người của Cung gia có thể không giận cho được.”

Ninh Thư nắm cổ tay Cung Dung ra sức bóp, Cung Dung cảm giác cổ tay mình sắp bị bóp nát đến nơi.

Ninh Thư lại gọi điện cho Cung gia, lần này không cần Cung Dung báo số, Ninh Thư đã gọi thẳng tới.

Cung Dung nhìn chằm chằm Ninh Thư, là hacker, trí nhớ lại tốt như vậy, quả thực là một nhân tài.

Trên người cô gái này có quá nhiều bí ẩn chưa thể giải đáp, quá nhiều thứ kì quái.

Thế nhưng hắn lại không còn sống được bao lâu, cô có bao nhiêu bí mật cũng chẳng liên quan gì đến hắn.

Đầu bên kia kết nối, Ninh Thư lạnh giọng hỏi: “Cung Phù, mẹ tôi đâu?”

“Không biết.”

Thanh âm Cung Phù lạnh lùng, tràn ngập sự khinh miệt.

Ninh Thư cười lạnh một tiếng: “Tôi còn tưởng hai anh em cô tình sâu nghĩa nặng, mẹ tôi trong tay cô, anh cô lại đang trong tay tôi.”

“Tôi cảm thấy nếu phải đợi tiếp nữa, khẳng định tôi sẽ trở thành chị dâu cô.” Ninh Thư cố ý kích thích Cung Phù.

“Si tâm vọng tưởng, cô nghĩ cô là ai?” Cung Phù thẹn quá hoá giận quát lớn, sự xem thường bộclộ rõ.

“Cho nên cô phải nhanh chóng tới đón anh cô đi, anh cô nói, nếu cô không mau tới, có khi hắn bị tôi ép đến nhảy lầu cũng nên.”

Cung Dung: …

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một hồi, đoán chừng là Cung tiểu thư đang cực lực áp chế lửa giận do bị mạo phạm trong lòng.

“Được, cô mau nói địa điểm.” Thanh âm Cung Phù phát ra càng thêm lạnh.

“Ừm, mười hai giờ đêm, tôi nói cho cô biết, tôi muốn nhìn thấy mẹ tôi hoàn hảo không một chút tổn hại.” Ninh Thư cúp điện thoại.

Cung Dung lắc đầu, “Phù Nhi đúng là tuổi trẻ nóng nảy, để cô mài giũa con bé một chút cũng tốt.”

Ninh Thư a một tiếng: “Coi tôi là đá mài dao, cuối cùng dao đừng bị gãy đấy.”

Ninh Thư trong lòng cười lạnh, híp mắt nhìn chằm chằm Cung Dung, có lẽ cô không thắng được, nhưng anh em Cung gia cũng đừng mong có thể thắng.

Cung Dung bị Ninh Thư nhìn đến nổi da gà, hỏi: “Cô nhìn tôi như vậy làm gì?”

Ninh Thư nhàn nhạt nói: “Tôi cảm thấy anh thật già.”

Cung Dung cứng người, lập tức cười nói: “Tôi vĩnh viễn mới có mười tám tuổi.”

“Có thể bảo trì tâm thiếu nữ cũng rất tốt.” Ninh Thư kéo Cung Dung về khách sạn.

Tiện thể mua ít đồ trở về ăn.

Khẩu vị Cung Dung vô cùng thanh đạm, hơn nữa hắn ăn rất ít, cứ như chim ấy.

So với Cung Dung, Ninh Thư tạo thành chênh lệch rõ ràng.

Bây giờ Ninh Thư ăn như heo, nhưng heo ăn còn ưu nhã hơn.

Cung Dung nhìn Ninh Thư ăn nhiều như vậy, có chút sợ hãi thán phục: “Tôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một cô gái có thể ăn nhiều như vậy.”

“Ít thấy việc lạ, ngay cả người trên thế giới còn chưa nhìn hết đã dám bàn luận thế giới quan với tôi, ha ha……” Vẻ mặt Ninh Thư trào phúng.

Cung Dung buông đũa, đồ trong bát hắn không làm sao nổi.

Ninh Thư hỏi: “Anh ăn có ngần ấy làm sao lại lớn thế này được nhỉ?”

“Thật ra ăn cơm rất phiền phức, tôi đều tiêm vào.” Cung Dung nói.

Ninh Thư nhún vai, trực tiếp tiêm dinh dưỡng vào cơ thể, giảm bớt tiêu hao của nội tạng, như vậy lục phủ ngũ tạng già yếu của hắn có lẽ sẽ đỡ được phần nào.

Ninh Thư vẫn chưa nghĩ ra vì sao nội tạng Cung Dung lại thảm hại như vậy.

Tất nhiên cô sẽ không cứu Cung Dung, chỉ cần hắn không chết trong tay cô là được.

Lại nói, cô muốn cứu cũng không có cách nào.

Ăn cơm xong, Ninh Thư ngồi xếp bằng trên giường, tiêu hoá, nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị cho công tác buổi tối.

Cung Dung thành thành thật thật nằm ngủ bên cạnh Ninh Thư.

Cảm giác Cung Dung càng ngày càng thích ngủ.

Ninh Thư một bên tu luyện, một bên chú ý thời gian.

Đợi đến tám giờ tối, Ninh Thư đánh thức Cung Dung.

“Chúng ta đi trao đổi.”

Ninh Thư mang theo Cung Dung đi tới trung tâm thương mại.

Hiện tại đang là mùa hè nóng nực, không ít người đều đến trung tâm thương mại dùng ké không khí mát mẻ của điều hoà.

Nhiều người sẽ khiến Cung Phù phải kiêng kị, Ninh Thư chưa quên Cung gia còn có lực lượng vũ trang đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.