Chương trước
Chương sau
Cách Ninh Thư lấy đạn vô cùng thô bạo, chẳng có thuốc tê hay gì cả.

Trực tiếp dùng kẹp đâm vào trong thịt, sau đó gắp đạn ra ngoài.

Người Cung Dung nổi đầy gân xanh, đau đến ngất đi.

Ninh Thư để đạn xuống ngăn tủ đầu giường, sau đó cầm băng gạc quấn lên cánh tay Cung Dung.

Mẹ Hứa nhìn thấy đạn liền bị dọa đến run người: “Hắn là ai, tại sao lại bị truy sát?”

Dân chúng bình thường đều sợ phiền phức, nhất là còn có súng.

Ninh Thư lau lau vết máu, “Không quen, hình như là một kẻ có tiền.”

Mẹ Hứa nhìn Ninh Thư, “Sao con lại cắt tóc rồi, muốn giả thành nam à?”

“A, chỉ là muốn đổi tạo hình thôi, con cảm thấy như vậy vừa thoải mái vừa mới mẻ.” Sự tình bên trong không phải một hai câu là có thể nói rõ.

Vẫn nên giấu mẹ Hứa thì hơn.

Sắc mặt mẹ Hứa vàng như nến, Ninh Thư vươn tay xoa bóp huyệt vị bên hông cho bà.

Thận bị bệnh, hơn phân nửa là vì thiếu khí ở thận.

Mẹ Hứa không xinh đẹp bao nhiêu, làm lụng vất vả quá độ, mắt nổi mạch máu, làn da vàng như nến, trông rất tiều tụy.

Bây giờ không có tiền cho mẹ Hứa đổi thận, hơn nữa mẹ Hứa nửa đường xuất viện, cho dù có thận thích hợp cũng không tới phiên bà.

Ninh Thư xoa eo mẹ Hứa, mẹ Hứa cảm thấy bên eo ấm áp, rất thoải mái.

Xoa một lúc liền nằm lên giường khác ngủ mất.



Ninh Thư đưa một sợi linh khí vào cơ thể mẹ Hứa.

Bởi vì cô cũng chỉ tu luyện ra một sợi linh khí vậy thôi, linh khí ở vị diện hiện đại quá ít.

Hy vọng chút linh khí này có thể chống đỡ thân thể mẹ Hứa.

Ninh Thư nghiền thuốc hạ sốt thành bột, đổ vào nước ấm cho Cung Dung uống.

Sau đó cách một lúc lại sờ trán hắn xem có sốt không, nếu sốt thì Ninh Thư chỉ đành đưa hắn vào bệnh viện.

Truyền nước mới có tác dụng.

Ninh Thư gấp không chờ nổi muốn khinh bỉ Cung Dung, khinh bỉ hắn muốn chết không sống, uổng phí tâm cơ.

Nửa đường Cung Dung phát sốt vài lần, Ninh Thư liền cho hắn uống thuốc, vừa nóng là cho thuốc hạ sốt.

Ngẫu nhiên mẹ Hứa sẽ bảo Ninh Thư lau người cho Cung Dung, để thân thể hắn thoải mái một chút.

Chủ yếu là mẹ Hứa thấy một thằng bé phải nằm trên giường như vậy quá đáng thương, đặc biệt còn đẹp trai thế.

Ninh Thư làm theo, bởi vì Cung Dung đổ mồ hôi rất nhiều, hương vị quá mê người.

Không phải vì Cung Dung, mà là vì hoàn cảnh sinh hoạt.

Cung Dung ngủ tầm hai ngày mới tỉnh, cảm giác trong miệng bị nhét thứ gì, hương vị khó diễn tả vờn quanh chóp mũi.

Còn có hơi mặn.

Trong lúc Cung Dung hôn mê, Ninh Thư đều không lấy tất ra.

Mẹ Hứa muốn lấy xuống, Ninh Thư nói: “Đừng lấy, nhỡ hắn tỉnh đau đến không chịu nổi lại cắn lưỡi.”

Mỗi lần Ninh Thư cho hắn uống thuốc xong lại nhét vào, với cả tất cô cũng đâu bẩn.

Mẹ Hứa nghe vậy cũng để tùy con gái, dù sao con gái cũng là một sinh viên, đọc nhiều sách hơn bà.

Cho nên, Cung Dung tỉnh lại trong trạng thái có đồ nhét trong mồm.

Ninh Thư đứng bên mép giường, từ trên cao nhìn xuống Cung Dung, Cung Dung cũng nhìn chằm chằm Ninh Thư, biểu tình hờ hững.

Ninh Thư: ……

Đây là phong cách gì?

Ôm đùi cô khấu tạ ân cứu mạng mới là phong cách chính xác cần có bây giờ chứ.

Ninh Thư nhìn chằm chằm Cung Dung.

Cung Dung: ……

Mau lấy đồ trong miệng tôi ra.

Miệng bị nhét đầy, muốn động đầu lưỡi một chút cũng không được.

Ninh Thư hết sức khó chịu, sao phải chạy về cứu một người như vậy.

Ninh Thư lấy tất trong miệng Cung Dung ra, câu đầu tiên hắn nói chính là: “Đây là giẻ lau à?”

Ninh Thư lắc đầu, thần sắc Cung Dung thả lỏng, Ninh Thư nói: “Đây là tất.”

Sắc mặt Cung Dung càng thêm tái, mắt trợn lên suýt ngất đi.

Ninh Thư ngồi xuống, nắm tay nện lên ngực Cung Dung, “Đừng ngất, tôi có chuyện muốn nói.”

Cung Dung bị Ninh Thư đập một phát như vậy, xương sườn như gãy rời.

Cung Dung đúng là không ngất được, nhưng thân thể mất máu quá nhiều, sắc mặt trắng đến gần như trong suốt.

“Thừa dịp mẹ tôi ra ngoài, chúng ta bàn chuyện báo đáp ân cứu mạng đi.”

“Tôi tin mạng anh hẳn rất đáng giá.” Ninh Thư cười tủm tỉm nói, cô rảnh mà đi cứu không Cung Dung sao.

Cô cần tiền cho mẹ Hứa phẫu thuật, phẫu thuật xong còn tiền thuốc, tốn không ít tiền.

Tính một chút bây giờ người ủy thác mới 22 tuổi, ngay cả đại học còn chưa tốt nghiệp.

Vấn đề cấp thiết phải giải quyết chính là tiền, thật sự cho rằng cô là loại người quên mình vì nghĩa hả.

Cung Dung suy yếu nói: “Cô cứu tôi vì tiền”

Ninh Thư híp mắt nhìn hắn, “Không thì anh cảm thấy là vì gì, chẳng lẽ là vì tình nghĩa giữa chúng ta, đừng quên, anh là người tầng lớp cao, tôi là người tầng lớp thấp, giữa chúng ta có thể có tình nghĩa gì?”

Cung Dung hỏi: “Bao nhiêu.”

“Anh cảm thấy mạng anh đáng giá bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu?” Ninh Thư ném quả bóng lại cho Cung Dung.

Cung Dung lại hỏi: “Tôi hôn mê bao lâu rồi?”

“Hai ngày ba đêm, là tôi hầu hạ anh.” Ninh Thư nói.

Cung Dung nhìn thoáng qua cánh tay bị băng bó, sâu kín thở dài, “Có lẽ tôi không cho cô tiền được, thẻ ngân hàng tôi có khả năng bị đóng băng rồi.”

Ninh Thư: ……

“Đệt, kỹ thuật súng gì mà kém thế, sao không bắn trúng đầu anh luôn đi?” Ninh Thư lập tức trở mặt.

Mí mắt Cung Dung giật giật, “Thật ra tôi cũng có tài sản riêng.”

“Thì sao?” Ninh Thư nghiêng đầu nhàn nhạt nhìn hắn.

“Dù là vì em gái anh thì anh cũng nên dứt khoát chết đi, còn trốn tránh gì.” Ninh Thư cười nhạo một tiếng.

Sắc mặt Cung Dung trắng bệch, môi cũng không có một chút huyết sắc, màu hệt như da, Ninh Thư làm như không thấy.

Cung Dung đột nhiên cười, “Phù Nhi làm rất tốt, ngay cả tôi cũng có thể xuống tay, vậy càng không cần nói tới những người khác, tài năng như thế mới có thể bảo vệ tập đoàn SR, sống sót giữa bầy dã thú.”

Ninh Thư vỗ tay, quả là anh trai tốt nhất thế giới.

Ninh Thư tỏ vẻ vui sướng khi người gặp họa, chắc là dáng vẻ đàn ông của Cung Dung làm Cung Phù chịu áp lực quá lớn, hơn nữa mới nắm giữ tập đoàn không lâu.

Lần này Cung Dung trở về còn dùng thân phận đàn ông, khẳng định gây bất lợi cho Cung Phù mới vừa lên nắm quyền.

“Có thể cho tôi ít nước không, tôi khát.” Cung Dung nhìn Ninh Thư.

Cung Dung bây giờ nhu nhược đáng thương, hết sức khiến người thương yêu.

“Hiện tại anh chẳng có chút giá trị lợi dụng nào, một tên phế vật, không cho uống.” Ninh Thư lạnh lùng nói.

Nghiêm khắc mà nói, cô và Cung Dung đang ở hai giai cấp đối lập, mà còn nguy hiểm hơn nữa là nếu chuyện này chưa giải quyết xong, có thể cô sẽ bị quấn vào những chuyện tiếp theo.

Đệt!

Ninh Thư liếc Cung Dung, lúc trước khi chị em, không đúng, anh em tình thâm, cô xui xẻo, giờ anh em trở mặt, cô cũng rất có thể là người chịu tội thay.

Ánh mắt Ninh Thư nhìn Cung Dung ngày càng không tốt, Cung Dung nhịn không hơi dịch người đi, nhưng vừa động là cánh tay lại đau.

Cung Dung đau đến sắc mặt trắng bệch.

Ninh Thư cười tủm tỉm nói: “Đừng sợ, tôi sẽ không làm gì anh đâu.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.