Chương trước
Chương sau
Các người là kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn.

Cung Dung im lặng chống đỡ.

Mẹ Hứa khẽ động mi chuẩn bị tỉnh lại, Ninh Thư nhanh chóng tắt TV, cô không muốn để mẹ Hứa biết.

Bà ấy biết sẽ không có lợi gì, trái lại còn khiến bà sốt ruột.

Đứa con gái bà vẫn lấy làm tự hào lại trở thành tội phạm giết người.

Mẹ Hứa mở to mắt, thấy Ninh Thư lạnh mặt, hỏi: “Làm sao vậy?”

Ninh Thư cười lắc đầu, “Không sao ạ.”

“Chúng ta ra ngoài cũng đã một thời gian, hay ta về nhà đi, mẹ cảm giác thân thể tốt hơn nhiều.”

“Không cần lãng phí tiền nằm viện.”

Ninh Thư lập tức nói: “Không thể trở về.”

“Làm sao vậy?” Mẹ Hứa kinh ngạc hỏi, nhà của mình cũng không thể trở về là sao?

Ninh Thư nói: “Hay là hiện tại chúng ta ở lại nơi này một thời gian ngắn đi, huống chi lại có thêm một bệnh nhân.”

Xung quanh nhà cô khẳng định có cảnh sát trông coi, Ninh Thư cũng không muốn bị cảnh sát bắt được, đến lúc đó sẽ thâth sự là kêu trời không thấu.

Coi như cô bị oan thì đã sao, ở nơi đó, tùy thời đều có thể xảy ra chuyện, không gian quá lớn.

Không phải ai cũng có thể trầm oan giải tội, giống như Cung Phù giết nhiều người như vậy, tuy không phải tự tay giết, nhưng đều do cô ta chỉ đạo.



Cô ta có bị gì không? Không.

Đây chính là điểm khác nhau.

“Nếu không có việc gì, vậy có thể mang cậu ta…” Mẹ Hứa muốn nói đưa Cung Dung về nhà, nhưng đã bị Ninh Thư cắt ngang.

Ninh Thư đảo mắt nghĩ ra một cái cớ, “Mẹ, cùng con ra ngoài rồi nói.”

Mẹ Hứa có chút nghi hoặc nhìn con gái mình.

Ninh Thư cài cửa lại, trong phòng chỉ còn mỗi Cung Dung.

Ninh Thư nói với mẹ Hứa: “Mẹ, không thể dẫn sói vào nhà, mẹ xem người kia trúng đạn, rõ ràng là bị người ta đuổi giết.”

“Nếu như đưa hắn tới nhà chúng ta, những người đó chắc chắn sẽ đuổi theo, đao kiếm không có mắt, đến lúc đó bị thương thì chúng ta phải làm sao?”

Vẻ mặt mẹ Hứa có chút sợ hãi, liên tục gật đầu, “Đúng, đúng, bây giờ không thể trở về nhà.”

Ninh Thư thở dài một hơi, thật mệt tâm.

Cũng không biết có thể giấu bao lâu.

“Đợi đến lúc hắn đi rồi chúng ta mới về nhà.” Mẹ Hứa nắm chặt cánh tay Ninh Thư, “Con phải cẩn thận một chút.”

Ninh Thư gật gật đầu, đẩy cửa ra, Cung Dung nhìn thoáng qua Ninh Thư, không nói gì.

Buổi tối Cung Dung lại phát sốt, hơn nữa miệng vết thương còn sinh mủ, Ninh Thư thô lỗ đổ nước sát trùng lên cánh tay Cung Dung, rồi đổ nước cho hắn uống thuốc.

Lát sau, Ninh Thư mát xa cho mẹ Hứa.

Mẹ Hứa phát hiện được con gái mát xa như vậy, buổi tối ngủ đều an tâm một chút, thân thể cũng sảng khoái hơn.

Ninh Thư canh giữ ở bên cạnh Cung Dung, coi như Cung Dung muốn chết cũng không thể chết ở đây, oan ức này cô không gánh nổi.

Hơn nữa, Cung Dung kiểu gì cũng sẽ trở lại tập đoàn SR thêm một lần.

Dù muốn chết, hắn cũng phải chết trước mặt mọi người, chết trên cương vị công việc của hắn.

Ninh Thư phóng xuất ra tinh thần lực, xem xét tình trạng lục phủ ngũ tạng của Cung Dung.

Có vẻ như lại già yếu hơn một chút, màu sắc tâm can tỳ phế thận đều không phải đỏ tươi có sức sống, mà là đen tím.

Hơn nữa Cung Dung còn bị xơ gan.

Thân thể của hắn không chống được bao lâu.

Đặc biệt là lần bị thương này khiến tình trạng Cung Dung đã rét vì tuyết lại thêm lạnh vì sương.

Ninh Thư lạnh lùng thu hồi tinh thần lực.

Cung Dung mặc nữ trang đoán chừng là vì em gái mình, một người thừa kế tập đoàn bị phát hiện là có bệnh, không thể sống thọ chết già.

Còn không bằng ngay từ đầu nói mình là một phụ nữ, có tiền lệ “phụ nữ” này của Cung Dung, lực cản để Cung Phù kế thừa tập đoàn sec nhỏ đi một chút.

Ninh Thư nhếch miệng, một chút cũng không đồng tình với Cung Dung.

Tình huống hiện tại của cô vô cùng khốn khổ, không thừa tâm trạng đồng tình với kẻ đâye mình vào tình trạng này.

Cung gia tuy chỉ có hai đứa con là Cung Dung và Cung Phù, nhưng đằng sau vẫn có chú bác anh em họ đang như hổ rình mồi.

Ninh Thư cong cong khóe miệng, tiền có thể đưa con người bước lên giai tầng đặc biệt, nhưng nếu chết rồi thì sao?

Giày vò một đêm, Cung Dung cuối cùng cũng hạ sốt, trên khuôn mặt tái nhợt có chút hồng bệnh trạng.

Lúc Cung Dung tỉnh lại, vẻ mặt khó chịu.

Ninh Thư đổ nước cho Cung Dung uống hết.

Cung Dung vừa uống nước, vừa nhìn Ninh Thư, “Không phải cô rất ghét tôi sao, sao lại…”

“Sao lại hầu hạ anh đúng không?” Ninh Thư tiếp lời, đó là vì muốn thấy anh chột dạ.

Cung Dung gật gật đầu, “Vì sao?”

“Vì tôi sợ phải gánh lên lưng tội danh giết người, các anh có thể không kiêng nể gì mà đùa bỡn người, giết người, nhưng tôi thì không.” Ninh Thư lạnh nhạt nói, lại dùng thìa múc một muỗng nước ấm đút cho Cung Dung.

“Tội phạm bắt cóc, tội phạm giết người, vết nhơ này vẫn luôn ở trên lý lịch của tôi, anh rất đắc ý phải không, cảm thấy tôi không có cách nào xoá hết?” Ngữ khí Ninh Thư bình thản hỏi.

Cung Dung híp mắt, không nói gì.

“Anh không trở về Cung gia à?” Ninh Thư hỏi.

Cung Dung lắc đầu, “Tôi là một người đã chết, sẽ không đi gây thêm phiền phức cho Phù Nhi.”

Ninh Thư trực tiếp hắt ly nước lên mặt Cung Dung, Cung Dung ngẩn người.

Ninh Thư để ly xuống, lại cầm giấy lau mặt Cung Dung, ngữ khí bình thản, “Anh khiến tôi bực mình.”

Cung Dung: …

Chưa từng gặp qua người phụ nữ nào vui giận thất thường như vậy, vĩnh viễn cũng không đoán được cô ta muốn làm gì.

“Anh còn muốn uống nước không?” Ninh Thư hỏi.

Cung Dung lắc đầu.

Mẹ Hứa cuối cùng vẫn biết chuyện của Ninh Thư, dù sao khi mẹ Hứa ra ngoài mua đồ, rất dễ thấy lệnh truy nã và tin tức trên TV.

Sắc mặt mẹ Hứa khó coi, trở về liền nắm tay Ninh Thư, “Sao con có thể làm ra chuyện như vậy?”

“Bây giờ phải làm sao đây, ông trời ơi…” Mẹ Hứa xụi lơ trên mặt đất, khó trách con gái luôn miệng kêu bà cẩn thận chút.

Tưởng rằng nguyên nhân là do người đàn ông bị trúng đạn kia, hoá ra lại thế này.

Ninh Thư đỡ mẹ Hứa đang xụi lơ trên mặt đất dậy, mẹ Hứa liền vươn tay đánh Ninh Thư, “Sao con có thể làm như vậy, mẹ dạy con thế nào hả?”

Nắm tay mẹ Hứa nện ở trên người Ninh Thư cũng không nặng, nhưng cảm xúc bà rất rối loạn.

Trong lòng Ninh Thư thở dài một hơi, ôm lấy mẹ Hứa, tay để sau lưng bà đưa vào một chút linh khí, linh khí trong đan điền đã không còn.

Chỉ có lực hỏa dương, lực hỏa dương là lực phá hoại, không có tác dụng uẩn dưỡng thân thể.

Mẹ Hứa ẩn nhẫn khóc một hồi, cảm xúc trấn định lại rồi mới lau nước mắt hỏi Ninh Thư: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Ninh Thư nhìn lướt qua Cung Dung, nói hết tất cả mọi chuyện với mẹ Hứa.

Bao gồm vì một ngàn vạn mà tham gia trò chơi mạo hiểm, bao gồm cả chuyện bắt cóc Cung Dung, tất cả mọi chuyện đều nói.

Ninh Thư nói khô cả họng, uống một hớp nước nhuận yết hầu, “Chuyện đã xảy ra chính là như vậy.”

Mẹ Hứa nghe được, đôi mắt đăm đăm, lẩm bẩm nói: “Trên đời này làm sao lại có loại người súc sinh như vậy, người Cung gia đều là súc sinh.”

Ninh Thư nhìn Cung Dung, khóe miệng nhẹ cười nói: “Chẳng lẽ không phải là súc sinh sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.