Chương trước
Chương sau
Bị mắng là súc sinh mà Cung Dung vẫn mặt không đổi sắc, giống như không phải đang nói hắn.

Mà mẹ Hứa cũng không biết súc sinh đó đang ở ngay trước mặt.

Mẹ Hứa nắm chặt tay Ninh Thư, “Vậy, vậy con có thật sự giết… người Cung gia…”

Ninh Thư khinh bỉ cười một tiếng, “Người ta hào môn tranh đấu, đẩy tội danh giết người lên đầu của con, con không giết ai cả.”

Mẹ Hứa hít một hơi thật sâu, “Mẹ biết con sẽ không giết người, con đi nói rõ, nói con không giết.”

“Mẹ đừng sốt ruột, con sẽ nghĩ cách.” Ninh Thư trấn an mẹ Hứa.

Dù hiện tại cô đi khắp nơi nói bản thân vô tội, không phải tội phạm giết người thì đều vô ích, còn tự chui đầu vào lưới.

Cái cô muốn chính là để Cung Dung tự mình xuất hiện ở trước mặt công chúng.

Mẹ Hứa quá ngây thơ, loại chuyện này không phải cứ nói là có thể rõ ràng, đặc biệt còn có không ít người một hai muốn dìm cô xuống nước.

Cô đánh không lại.

Hai tay khó địch bốn tay.

Mẹ Hứa lo lắng, Ninh Thư trấn định nói: “Mẹ đừng sốt ruột, con không sao, con có biện pháp.”

Dù Ninh Thư liên tục cam đoan nhưng mẹ Hứa vẫn rất sầu lòng.

Cảm xúc kích động của mẹ Hứa hơi đi qua một chút mới nhớ tới trong phòng còn có người khác, bèn nói với Cung Dung: “Cậu xem con gái tôi xảy ra chuyện, hay là cậu rời đi đi, nơi này hoàn cảnh không tốt, cũng không dưỡng thương được đâu.”

“Cô, không sao đâu ạ, cháu không nghe thấy gì hết, cũng sẽ không đi khắp nơi nói lung tung.” Cung Dung chém đinh chặt sắt nói: “Huống chi con gái cô còn cứu cháu.”

Mẹ Hứa miễn cưỡng cười một tiếng.

Bởi vì nhọc lòng, tình huống thân thể mẹ Hứa lại xấu đi.

Ninh Thư thở dài một hơi, cầm vật nhọn kích thích huyệt vị, mỗi ngày mát xa cho mẹ Hứa nhiều hơn.

Ninh Thư nói với Cung Dung: “Anh nói anh đưa tôi tiền, tiền đâu?”

“Chờ tôi tốt hơn, tôi chắc chắn sẽ đưa cho cô.” Cung Dung nói.

“Ít dùng kiểu qua loa lấy lệ này với tôi đi.” Ninh Thư lạnh lùng nói.

Cung Dung cũng lạnh giọng: “Đừng dùng loại ánh mắt bất bình oán niệm ấy nhìn tôi, rõ ràng cô vì tiền mới tham gia trò chơi này, sao lại gọi tôi là súc sinh?”

“Cô đừng giả làm kẻ bị hại lên án người khác, tự mình bất lực thôi.”

Ninh Thư ha ha: “Một ngày nào đó anh cũng sẽ cảm nhận được đau khổ bất lực.”

Cung Dung chỉ cười nhạt một tiếng.

Vì chuyện của Ninh Thư, mẹ Hứa rất ít đi ra ngoài, đành mua một vài thứ đặt trong phòng.

Lúc rảnh rỗi Ninh Thư xem TV, dù sao mẹ Hứa cũng đã biết.

Chuyển tới kênh kinh tế tài chính, đang phát tin tức.

Trong hình là một người phụ nữ nằm trên cáng cứu thương, bị đưa lên xe cấp cứu.

Quay đến mặt người phụ nữ này, là Cung Phù.

Cung Dung ngồi ở trên giường toàn thân chấn động, nhìn chằm chằm TV.

Sắc mặt Cung Dung đã trắng rồi nay càng thêm trắng, cả người như bị sét đánh, ngồi bất động.

Có phóng viên đưa tin, cụ thể là người cầm quyền tập đoàn SR đang mở họp, đột nhiên hộc máu hôn mê bất tỉnh.

Ninh Thư cong cong khóe miệng, cuối cùng cũng chờ được rồi.

Cô không tin Cung Dung còn ngồi yên được.

Cung Dung nhắm mắt lại, ổn định cảm xúc của mình.

Thật ra trong lòng Cung Dung có chút hoài nghi chuyện này là do Cung Phù diễn, cố ý dẫn hắn ra ngoài.

Nhỡ đúng là vậy, nên Cung Dung quyết định ở lại quan sát.

Cung Dung cảm thấy Cung Phù diễn một chiêu bất tỉnh, làm ra chuyện như vậy, còn không phải dâng nhược điểm lên tận tay người khác sao?

Nói không chừng lại dùng lí do “thân thể cô không tốt, nên nghỉ ngơi dưỡng bệnh” để đoạt quyền, đợi đến khi trở về, rất có thể đã bị đá xuống.

Sao Cung Phù lại ngốc như vậy?

Trong lòng Cung Dung càng nghĩ càng bất an, mỗi ngày đều ngồi chờ tin tức mới.

Cuối cùng cũng có tin, nói là thận Cung Phù bị vỡ, nội tạng đều hư hại đến một trình độ nhất định, đã trình bệnh án nguy kịch.

Cung Dung thấy tin này như bị sét đánh, lập tức vén chăn lên chạy, hiển nhiên là muốn về tập đoàn SR.

Ninh Thư từng nói, Cung Dung chắc chắn sẽ trở về.

Mẹ Hứa nhìn Cung Dung vội vàng chạy mất, hỏi: “Cậu ta làm sao vậy?”

“Chắc là có chuyện gấp.” Ninh Thư cười híp mắt, tắt TV.

“Mẹ, chúng ta cũng nên chuyển sang nơi khác.” Ninh Thư nói với mẹ Hứa.

Mẹ Hứa vội vàng lấy nữ trang từ trong túi ra, còn có tóc giả, cộng thêm một ít đồ hoá trang.

Ninh Thư thay quần áo, đội tóc giả, hoá trang cho mình.

Sau đó cùng mẹ Hứa ra khỏi khách sạn nhỏ, đã ở đây được gần nửa tháng.

“Hân Hân, bây giờ chúng ta đi đâu?” Nhà cũng không thể về, hiện tại cảnh sát khắp nơi đều truy bắt Hân Hân.

Vốn dĩ con gái đang ở độ tuổi đẹp đẽ, lại bởi vì bệnh của bà mà bước lên con đường này.

Nội tâm mẹ Hứa rất thống khổ, thậm chí muốn đi tìm chết, như vậy sẽ không liên lụy đến con gái.

Lần này Ninh Thư tìm đến vùng ngoại thành, một nơi rất vắng vẻ, cứ tạm lánh một thời gian như vậy đi.

Thật sự không được thì vào cống thoát nước ở, chỗ nào Ninh Thư cũng không ngại, chỉ sợ thân thể mẹ Hứa không chống đỡ nổi.

Cung Dung lấy thân phận phụ nữ trở về Cung gia, khiến người ta còn tưởng là xác chết vùng dậy.

Cung Dung không thể không trở lại, hắn nhất định phải trở về ổn định tập đoàn SR.

Cung Dung xuất hiện làm không ít người kinh ngạc, dù sao em gái hắn đã nói hắn bị giết rồi.

Cung Dung sắc mặt tái nhợt, không có một chút huyết sắc, vết thương trên cánh tay cũng không muốn để người khác biết.

Đến bệnh viện thăm Cung Phù, Cung Phù nằm trên giường bệnh, hơi thở mong manh đến nỗi tưởng chừng như không thể nhận thấy.

Cung Dung không rõ, một cô gái đang khoẻ mạnh làm sao lại hộc máu được.

Phải chăng là trên hội đồng quản trị có cổ đông không tán thành đề nghị của em ấy, nhưng mới có vậy đã hộc máu?

Bác sĩ giải thích, nguyên nhân có thể là do áp lực quá lớn.

Dù sao thân thể có bệnh không thể giải thích đều nói là do áp lực lớn tạo thành.

Hắn đã trải đường thật tốt cho Cung Phù, một đường thẳng tắp, không nghĩ rằng Cung Phù lại ngã xuống thế này.

Có khả năng sẽ chết, bởi vì thận bị vỡ, đã làm phẫu thuật, chỉ còn xem có vượt qua được không thôi.

Cung Dung thần sắc mỏi mệt, hơn nữa trên người còn mang thương tích, vẻ trắng bệch trên mặt chuyển màu tro tàn.]

Cung Dung đột nhiên xuất hiện làm phóng viên rất hưng phấn, hỏi Cung Dung làm sao vẫn còn sống trở về, không phải bị giết rồi sao?

Tại sao em gái lại nói là bị giết rồi.

Phải chăng em gái không muốn cứu cô?

Phóng viên hỏi những lời này, đủ để viết ra một bộ phim truyền hình hào môn ân oán.

Không ngoài nội dung chính là hai chị em vì tranh đoạt tập đoàn SR mà đối chọi gay gắt.

Sự việc Cung Dung bị bắt cóc liền bị nghi ngờ.

Dù Cung Dung có nói thế nào, bắt cóc hay không bị bắt cóc, đều sẽ giáng một đòn vào mặt Cung Phù đang nằm trên giường bệnh.

Không bị bắt cóc, vậy cô huy động nhân lực làm gì?

Bị bắt cóc, chị gái cô còn chưa chết, cô lại nói chị gái cô đã bị giết.

Hoặc chính là vụ bắt cóc này có thâm ý.

Cho nên, Cung Phù đang hôn mê liền rơi vào tình huống khó xử.

Cung Dung nhìn thẳng về phía trước, giống như là xuyên qua không gian nhìn người nào đó, dùng giọng nữ nói: “Tôi thực sự bị bắt cóc.”

Trước TV, ánh mắt Ninh Thư đối đầu với Cung Dung, cười nhạt một tiếng, tôi là tội phạm bắt cóc tốt như vậy, còn để anh chạy thoát.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.