Chương trước
Chương sau
Trong thôn xảy ra chuyện như vậy, mọi người thực sự sợ hãi, bà cốt kêu làm gì liền lập tức làm theo.

Mẹ Lý Binh hôm nay cũng không tiếp tục tiết mục mắng chửi nữa, thứ nhất là do trên ván cửa nhà mụ cũng có dấu chân, trong lòng vô cùng sợ hãi.

Càng lớn tuổi thì càng mê tín.

Gần đây bà ta cảm thấy thân thể của mình trở nên nặng nề, tay chân không còn linh hoạt như trước, hình như là bệnh phong thấp tái phát.

Nói cũng lạ, loại này bệnh thường chỉ những khi trời mưa mới đau.

Thứ hai giọng nói đã khàn cả rồi, muốn nói một câu cũng khó.

Mẹ Lý Binh cảm thấy có khả năng mình bị quỷ áp giường, con trai không ở bên người, giống như mất đi một tâm phúc.

Mẹ Lý Binh nhanh chóng đi tìm bà cốt, bà cốt thu tiền, cho mụ một chén nước bùa.

Vừa đến tối, toàn bộ thôn bị khói đặc cuồn cuộn bao trùm, trên mỗi con đường đều có người đang hoá vàng mã, không ít người còn dập đầu bốn phương tám hướng, trong miệng lầm bầm liên hồi.

Không phải nhà nào trong thôn cũng có dấu chân, nhưng mà nhìn thấy mọi người đều làm, không ít nhà khác cũng bắt chước hoá vàng mã.

Bố Vương Anh cũng cầm một bó giấy vàng, đốt trước cửa nhà mình.

Mẹ Vương Anh cũng kêu Vương Siêu đang ở trong phòng cùng ra hoá vàng mã. Vương Siêu mất kiên nhẫn nói không rảnh.

Thật là hưng sư động chúng, Ninh Thư không hề áy náy nhún vai.

Ninh Thư cũng lười đi giả quỷ dọa ai nữa, nghe nói trong thôn có vài người bị dọa đến bệnh rồi.

Mặc dù không còn bị Ninh Thư dọa, nhưng trong lòng thôn dân vẫn luôn căng thẳng, mỗi ngày vào tối đều hoá vàng mã, đốt đủ bảy ngày.

Ninh Thư cảm thấy đây chính là thời điểm để rời đi, trong tay cô có chút tiền, đủ để mua vé xe, có thể sinh hoạt một khoảng thời gian.

Vào thành phố rồi thể nào cũng tìm được đường sống.

Không có nhà ở có thể xuống gầm cầu ở, cũng không đến mức cùng đường mạt lộ.

Chỗ nào có thể che mưa chắn gió là tốt rồi, hơn nữa cô còn có một cây nhân sâm.

Hiện tại nhân sâm đã được phơi khô, Ninh Thư bảo quản rất tốt, không để cho nó bị chút hư hại nào, rễ vẫn nguyên vẹn.

Chỉ chờ bên đồn cảnh sát truyền tin về thôi.

Chuyện này nếu chỉ đơn giản là ngồi tù thì cũng quá nhẹ nhàng rồi.

Mẹ Lý Binh thấy nhà Ninh Thư chỉ toàn nói miệng mà vẫn chưa bắt tay vào làm, lại chạy đến cửa nhà cô làm loạn.

Nhưng mà lần này mẹ Lý Binh không thể chửi ầm lên nữa, bởi vì giọng bà ta giờ đây đã rất khàn, muốn nói chuyện rất khó khăn.

Có đôi khi bà ta nuốt nước miếng cũng đau đến chảy nước mắt, đau đến nỗi ăn uống còn không được.

Thân thể không thoải mái, nói không ra lời, nhưng mẹ Lý Binh vẫn kiên trì vì con trai.

Con trai mụ bị người ta hãm hại ngồi tù. (nghe thương ghê *khạc đờm*)

Mẹ Lý Binh giơ ngón tay dùng sức chỉ vào Ninh Thư, cố gắng nói, nhưng căn bản không thể nghe rõ bà ta đang nói gì, chỉ nghe thấy bà ta dùng hết sức bình sinh thều thào khò khè.

Ninh Thư nghiêng mặt, kề sát lỗ tai vào mẹ Lý Binh, hỏi: “Bà đang nói gì thế, tôi chả nghe thấy gì cả.”

“Bà Lý, có phải bà bị quỷ ám không, tại sao giờ một câu cũng không nói ra được?”

Mấy người xung quanh vừa nghe lời này, lập tức tránh xa mẹ Lý Binh.

Mẹ Lý Binh biểu tình kích động, mặt nghẹn đến đỏ bừng, muốn lớn tiếng nói chuyện, mà giọng bà ta thật sự quá khàn, âm tiết không được rõ ràng, rất khó nghe rõ bà ta đang nói cái gì.

“Dâm phụ …” Mẹ Lý Binh sức cùng lực kiệt la lên, nước mắt cũng ứa ra, cổ họng đau đến muốn nứt toác.

Ninh Thư mặt không đổi sắc, lớn tiếng nói: “Bà Lý, rốt cuộc bà đang nói cái gì vậy?”

Mẹ Lý Binh tức muốn hộc máu, định bụng lại lao đầu vào tường.

Lần trước có người kéo lại, nhưng bây giờ đã xảy ra những việc tà môn kia, mẹ Lý Binh lại thành cái dạng này, ngay cả nói chuyện cũng không được, thật sự giống như bị quỷ quấn thân.

Không có ai dám tới kéo bà ta.

Ninh Thư túm chặt mẹ Lý Binh, chưa từng gặp qua kẻ ăn vạ nào lại kiêu ngạo như này.

Mẹ Lý Binh có thể phách lối nhường ấy còn không phải do người Vương gia không phản kháng chút nào sao.

Nếu nhà bọn họ đánh đòn phủ đầu thì cũng không đến mức bị chèn ép đến thế. Bị một mụ già mặt dày thỏa sức bắt nạt.

Không phải nói sống càng lâu càng khôn ngoan sao? Có mấy người lại càng sống càng ngớ ngẩn, lớn tuổi cũng chả được tích sự gì.

Mẹ Lý Binh bị Ninh Thư túm chặt quần áo, không thể động đậy, giãy giụa cỡ nào cũng không thoát được, tức giận khò khè kêu to.

Mẹ Lý Binh có một bụng muốn nói, khổ nỗi ngay cả một chữ cũng nói không ra, ngồi sụp dưới đất, hai tay vỗ đùi bành bạch.

Lệ chảy thành dòng.

Nội tâm Ninh Thư không hề dao động, người ủy thác vốn dĩ còn bị bà ta tra tấn nhiều hơn.

Miệng của mẹ Lý Binh là vũ khí sắc bén nhất thiên hạ này, tất cả những câu nói ra đều đâm thẳng vào lòng người ta.

Giống như có thâm thù đại hận gì với nguyên chủ vậy.

Hiện tại muốn nói một câu cũng không được, về sau càng không thể chạy đến nhà cô ăn vạ.

Lúc này, trước cửa thôn vang lên tiếng còi xe cảnh sát.

Sao lại có cảnh sát tới?

Ninh Thư cong cong khóe miệng, cuối cùng cũng tới.

Mẹ Lý Binh đang ngồi bệt xuống kêu trời gọi đất bỗng nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, lồm cồm bpf dậy từ trên mặt đất, chần chờ ngập ngừng nhìn Ninh Thư.

Ninh Thư cũng là vẻ mặt mờ mịt.

Mọi người vội vàng đi ra đầu thôn.

Đi theo xe cảnh sát là một chiếc xe cứu thương.

Hai cảnh sát bước xuống từ trên xe, hỏi: “Người nhà Lý Binh có ở đây không?”

Mẹ Lý Binh vội vàng đi qua, thanh âm nghẹn ngào nói cả nửa ngày, kết quả người nghe vẻ mặt ngơ ngác, đành phải lúng túng dò hỏi: “Bác là người nhà của Lý Binh?”

Xung quanh có người trả lời hộ: “Bà ta là mẹ Lý Binh.”

Cảnh sát nói: “Vậy được, Lý Binh ở trong tù gặp chút vấn đề, hiện tại đã mất mạng.”

Mọi người xung quanh ồ lên, mẹ Lý Binh đầu tiên có chút mờ mịt, hình như không kịp phản ứng.

Mãi đến khi thi thể Lý Binh được đẩy xuống từ sau xe cứu thương, đi thẳng đến trước mặt mẹ Lý Băng.

Nhìn thấy khuôn mặt con trai mình, làn da xám xịt, hai mắt nhắm nghiền, trên mặt còn đóng sương, hiển nhiên là được đưa ra từ phòng lạnh chứa xác.

Mẹ Lý Binh mở to hai mắt, trong cổ họng phát ra tiếng khò khè khàn khàn, hai mắt trợn ngược hôn mê bất tỉnh.

Mẹ Lý Binh không thể chấp nhận nổi việc con trai mình đột nhiên chết, người bà ta trông chờ nhất đã không còn.

Mẹ Lý Binh cứ vậy ngất xỉu, còn chưa kịp nhận thi thể.

Cảnh sát: …

Thôn dân dẫn đường, đưa Lý Binh đưa về nhà hắn, sau đó lại nâng luôn mẹ Lý Binh đã ngất xỉu về.

Mọi người đều cảm thấy quá bất ngờ, không rõ Lý Binh sao tự dưng lại chết.

Chẳng lẽ trong tù lại kinh khủng đến thế?

Đặt thi thể Lý Binh trong đại sảnh, cảnh sát lại tìm thôn trưởng giải thích tình huống.

Tình huống cụ thể là như thế nào?

Nguyên nhân cái chết của Lý Binh là do mất máu quá nhiều, nhưng mà tại sao lại mất máu nhiều thì có chút kỳ lạ.

Là vì cái chỗ không thể miêu tả kia của Lý Binh bỗng nhiên sưng to, liên tục rỉ máu.

Ban đầu triệu chứng chưa rõ ràng, nhưng mà về sau ngày càng cương cứng, ngay cả quần cũng bị độn lên.

Người bị nhốt cùng Lý Binh cố ý quan sát cái chỗ đó của hắn, cười nhạo nói: “Không hổ là tội phạm cưỡng gian, quả là có chút vốn liếng.”

Lý Binh cho rằng nó sẽ chậm rãi xẹp xuống, nhưng cái chỗ không thể miêu tả đó lại càng ngày càng đau, cứng như đá, thậm chí muốn đi tiểu cũng không được, có khả năng sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.

Vốn là một chuyện rất xấu hổ, nhưng Lý Binh không còn cách nào, chỉ có thể muối mặt tìm người kể tình huống của mình.

Lý Binh được chuyển tới bệnh viện, bác sĩ đầu tiên cho Lý Binh thử máu. Nói chung, tình trạng sung huyết liên tục kiểu này là do dùng một lượng lớn chất kích thích, ví dụ như viagra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.