Chương trước
Chương sau
Ninh Thư vốn cho rằng đây là bọn buôn người, thật không ngờ lại là một tổ chức mang thai hộ. Có lẽ muốn lừa cô đi làm nghề đẻ thuê. Không cần suy nghĩ cũng biết tổ chức này chắc chắn là phi pháp.

“Em suy nghĩ cẩn thận chút, nếu em không đồng ý, chị chỉ có thể đi tìm người khác, nếu đẻ hộ cho người có tiền, người ta chỉ cần chịu chi một tí cũng đủ cho em sống an nhàn thoải mái rồi.” Chị Chu lấy lùi làm tiến nói.

Không ép buộc Ninh Thư đi tới trung tâm môi giới, mà bày ra dáng vẻ thích thì đi không thích thì thôi, không có cưng vẫn còn cả đống người khác.

Cái kiểu hù dọa này đối với mấy cô gái nhỏ mới chân ướt chân ráo vào đời may ra còn có tác dụng, nhưng đối với Ninh Thư chả được mọe gì.

Ninh Thư không cần nhìn chị Chu cũng biết bộ dạng chị ta bây giờ y hệt một con sói xám đang phe phẩy cái đuôi to bự chảng.

Trên đời này chẳng bao giờ có chiếc bánh nào rơi từ trên trời xuống, những kẻ muốn không làm mà hưởng thì chỉ chịu thiệt.

Nhân loại từ khi ra đời tới nay đều sử dụng phương thức lấy vật đổi vật, sau này thì dùng những thứ trân quý làm tiền tệ, trước nay đều là trao đổi đồng giá.

Có lẽ đẻ thuê rất có giá, nhưng mà thông qua con đường trung gian cong cong quẹo quẹo này, kết cục thế nào thì không biết được.

Món tiền này có đến được tay cô hay không cũng không biết nữa.



Lại nói, đẻ thuê vốn đã phi pháp.

“Đến trạm phía trước là chị phải xuống rồi, nếu em muốn thì đi cùng chị, không muốn thì thôi.” Chị Chu bảo Ninh Thư.

Ninh Thư có chút rối rắm, cuối cùng nói: “Vậy được rồi, em ra ngoài làm công là muốn gửi tiền về phụ giúp gia đình.”

“Trạm tiếp theo là chỗ nào vậy?” Ninh Thư mơ màng hỏi, “Có phải đã đến tỉnh thành?”

“Đúng vậy.”

Ninh Thư lại hỏi chị Chu: “Có thể cho em mượn điện thoại chị dùng chút không?”

“Em mượn làm gì?” Chị Chu nhìn Ninh Thư, “Em biết sử dụng sao?”

Vừa nhìn Ninh Thư đã biết là một con nhóc nhà quê, sao biết xài cho nổi.

Ninh Thư cười cộc lốc, nói: “Trong thôn em có người có di động, đôi khi em mượn chơi một chút nên vẫn biết cách dùng.”

“Em muốn gọi điện cho người nhà, nói với bọn họ em tìm được việc rồi.”

Ninh Thư nhìn bản đồ tìm đồn cảnh sát gần nhất, kiểm tra số điện thoại, sau đó gọi điện qua.

Chờ khi bên kia bắt máy, Ninh Thư dùng giọng điệu vui sướng nói: “Mẹ, con tìm được công việc rồi, gặp đươic người của trung tâm môi giới ở nhà ga.”

“Dạ, mẹ hỏi công việc gì hả, là đẻ thuê đấy, không phải, không phải con sinh em bé, là người có tiền không muốn sinh con, mượn bụng của con sinh.”

“Mẹ yên tâm, khẳng định không có vấn đề, dạ, bây giờ con sắp xuống xe, con cúp đây.”

“Con sắp vào nội thành rồi, phải xuống xe, mẹ yên tâm, con sẽ cố gắng kiếm tiền, nghe nói chỉ cần sinh một đứa nhỏ sẽ có từ vài vạn đến mười mấy vạn đó.”

“Được rồi, con cúp máy nhé. Con mượn điện thoại của chị đứng bên, chính là chị Chu đã giới thiệu công việc cho con đó.”

Ninh Thư nói đến líu lo, cuối cùng cúp điện thoại, trả lại cho chị Chu.

“Cảm ơn ạ.”

Chị Chu có chút kinh ngạc hỏi: “Bố mẹ em đồng ý cho em làm chuyện này?”

“Thú thật thì chỗ quê em tương đối trọng nam khinh nữ, chỉ cần em có thể kiếm tiền gửi về, bố mẹ sẽ không phản đối.”

Ninh Thư ngượng ngùng hỏi: “Thật sự có thể kiếm được nhiều tiền vậy sao?”

Chị Chu nhìn bộ dáng tham lam mê tiền của Ninh Thư, cười nói: “Đương nhiên có thể kiếm nhiều tiền.”

Ninh Thư thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Vậy là tốt rồi.”

Không biết vừa rồi cô báo cảnh sát, đối phương có hiểu cô đang nói cái gì không.

Hẳn là có thể hiểu, đẻ thuê gì đó hiện tại vẫn là chuyện phi pháp.

Không thể tưởng tượng nổi nếu có một ngày đẻ thuê hợp pháp, bạn đang đi trên đường cũng có khả năng bị người ta lôi đi đẻ giùm.

Đặc biệt là cái bọn môi giới lòng dạ hiểm độc.

Xe buýt bon bon chạy trên đường, Ninh Thư quấn lấy chị Chu dò hỏi rất nhiều về chuyện của người môi giới.

Chính là dáng vẻ cô gái nhỏ muốn làm quen với hoàn cảnh sống mới, vừa bất an lại ngập tràn hy vọng.

Ninh Thư hỏi có bao nhiêu cô gái làm nghề mang thai hộ này, mỗi lần đẻ thuê có thể kiếm được bao nhiêu tiền?

Một bên lại lo lắng sinh con sẽ rất đau, tóm lại cực kỳ dông dài.

Lúc trước chị Chu còn chịu khó trả lời Ninh Thư, nhưng Ninh Thư hỏi quá nhiều, trong lòng bà ta bắt đầu không kiên nhẫn, chỉ bảo đợi đến nơi rồi sẽ biết.

Dù sao cũng được ăn ngon ngủ ngon, cả ngày trôi qua an nhàn thoải mái.

Ninh Thư ăn đồ ăn vặt chị Chu cho, nào là thịt bò khô, khoai tây chiên linh tinh, tiếng nhai rôm rốp rung động lòng người.

Ngẫu nhiên có mảnh vụn rớt lên người chị Chu, bà ta vội vàng vỗ vỗ phủi sạch.

Trên người mụ ra đều là hàng xịn.

Chị Chu liếc nhìn Ninh Thư ăn đồ ăn vặt liên tục, mắt ngó đông ngó tây, nhịn không nhịn được khinh thường giật giật khóe miệng.

Quả nhiên là đồ nhà quê đến từ nông thôn, không có một chút giáo dưỡng.

Nếu không phải nghĩ đến số tiền kia, ai mẹ nó thèm quan tâm mày.

Ninh Thư ợ một cái to, vỗ vỗ bụng mình, thỏa mãn nói: “Ăn no quá chừng, mấy món này của chị Chu ngon thật.”

Chị Chu cố nén nội tâm chán ghét, cười nói: “Còn nhiều lắm, em muốn ăn hả?”

Ninh Thư khoát khoát tay: “Em hiện tại no rồi, chị có thể đưa hết đồ ăn vặt cho em, khi nào đói em ăn tiếp.”

Chị Chu:…

Chưa từng thấy đứa nào không biết xấu hổ như vậy, ăn no nê chưa tính, còn muốn gom hết đồ của người ta bỏ vào túi riêng.

Khó trách có thể đồng ý đi đẻ mướn, thật là mê tiền đến điên rồi, cả bố mẹ cũng là dạng có một không hai.

Chị Chu miễn cưỡng cười cười, lấy ra một túi đồ ăn, Ninh Thư nhanh tay lẹ mắt chộp lấy, nhét hết vào túi của mình.

Chị Chu: …

Ăn vào bao nhiêu đến lúc đó lại nhổ ra cho bà.

“Em ngủ một lát, ăn no xong mệt rã rời, đến trạm kêu em nha.” Ninh Thư vừa nói xong liền nhắm hai mắt lại.

Ninh Thư tuy rằng nhắm mắt nhưng vẫn dùng tinh thần lực quan sát tình huống trên xe.

Chị Chu sắc mặt khó coi, Ninh Thư đã nhắm mắt, mụ cũng lười ngụy trang tiếp, trên mặt lập loè ý cười âm lãnh.

“Này, tỉnh lại, đến nơi rồi.” Chị Chu đẩy đẩy Ninh Thư.

Ninh Thư còn vẻ buồn ngủ mở mắt, xoa xoa mắt: “Đến nhanh vậy.”

“Xuống xe đi.” Ninh Thư xách túi của mình, đi theo phía sau chị Chu.

Xuống xe, nhìn nhà ga đông đúc người đến người đi.

Cũng không biết cảnh sát có tới không?

Ninh Thư một tay cầm cái túi bự, một tay tóm chặt quần áo chị Chu, dùng chất giọng cực kỳ khoa trương nói: “Oa, chị Chu, đây là thành phố hả, nhiều người quá.”

Giọng nói của Ninh Thư khiến không ít người chú ý, hơn nữa dáng vẻ Ninh Thư quê mùa, ăn mặc lỗi thời, đưa tới không ít ánh mắt cười nhạo.

Chị Chu vẻ mặt cạn lời, hận không thể phủi sạch quan hệ với cái kẻ mất mặt này.

Có mấy người nhìn qua Ninh Thư, Ninh Thư nắm chặt quần áo chị Chu: “Chị Chu, chị cũng không thể bỏ mặc em, nhiều người như vậy, em sợ đi lạc.”

“Em yên tâm đi.”

“Chị Chu, bây giờ chúng ta phải đến chỗ làm việc hả? Khi nào sẽ sắp xếp cho em mang thai hộ?”

Ở trên đường chị Chu đã nhận thức được sự nhiều chuyện của Ninh Thư, thật muốn khâu mỏ con nhỏ này lại.

Hiện tại cố chịu đựng, về sau cho nó lãnh đủ.

Chị Chu chỉ có thể hết nhẫn lại nhịn, nói: “Trước tiên phải kiểm tra thân thể cho em, nếu thân thể khỏe mạnh, không có bệnh tật gì là có thể đẻ thuê.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.