Chương trước
Chương sau
Ninh Thư ngoài việc muốn hiểu được pháp tắc thời gian thì còn có một nguyên nhân khác, muốn lúc về được gặp bố mẹ, cô không biết tốc độ thời gian chảy ở thế giới của mình thế nào.

“Mời đứng ở cửa thông đạo.” 2333 nói.

“Chờ chút.” Ninh Thư nhấp mở hệ thống trò chuyện, gửi tin nhắn cho Mai Tử Khanh.

Mai Tử Khanh dù gì cũng đã quen với pháp tắc không gian, có cô ấy là cô có thể hiểu thêm một ít chuyện trong pháp tắc không gian.

Ninh Thư: “Cô ở đâu, bây giờ tôi sắp tới pháp tắc không gian.”

Ting một tiếng, Mai Tử Khanh trả lời, “Cô muốn xuống thành nào?”

“Thành thời gian.”

“Chúng ta gặp ở đó.”

Ninh Thư tắt hệ thống trò chuyện đi, đứng vào thông đạo tới pháp tắc không gian.

Lần này thời gian dịch chuyển có hơi dài, trong quá trình dịch chuyển, Ninh Thư đầu váng mắt hoa, nếu có thân thể thật thì có khi giờ đã nôn thốc nôn tháo.

Chờ đến khi chân chạm đất, Ninh Thư cảm thấy linh hồn của mình cũng phải tan rồi.

Linh hồn của cô.

Ninh Thư nhìn cảnh vật chung quanh, phong cách ở thành thời gian vẫn là cổ đại.

Dưới chân là từng đảng đá xanh, Ninh Thư đạp lên trên đá, cảm giác trong phiến đá ẩn chứa lực lượng nào đó.

“Trong đá này có rất rất ít pháp tắc Thời Gian, với cô mà nói thì hơi quá sức.” 2333 nói.

“2333, nơi này.” Mai Tử Khanh vẫy Ninh Thư.

Nghe Mai Tử Khanh gọi 2333, Ninh Thư hơi sửng sốt, bấy giờ mới biết Mai Tử Khanh đang gọi mình, danh hiệu của cô là 2333.

Ninh Thư có chút gian nan đi qua, đi đến bên cạnh Mai Tử Khanh.

“Sao linh hồn cô lại biến thành như vậy?” Mai Tử Khanh kinh ngạc hỏi.

Ninh Thư nhìn linh hồn kiên cường dẻo dai của Mai Tử Khanh, trong lòng khổ sở, “Bởi vì nhiệm vụ nên mới thành như vậy.”

“Chúc mừng cô trở thành nhiệm vụ giả siêu cấp, về sau chúng ta có thể tổ đội trong những thế giới tương đối nguy hiểm, chúng ta đến tửu lâu đi.” Mai Tử Khanh vươn tay với Ninh Thư, kết quả trực tiếp xuyên qua thân thể Ninh Thư.

Ninh Thư: ……

Muốn nắm tay người khác cũng không được.

Mai Tử Khanh cười cười, “Hao phí một chút linh hồn lực để vào pháp tắc không gian cũng đáng.”

“Đừng bày biểu cảm vui sướng khi người gặp họa thế.”

Mai Tử Khanh che miệng cười, “Sao tôi thế được, chỉ hơi tò mò là nhiệm vụ gì mà có thể làm cô chật vật thế?”

Trong lúc nói chuyện, Ninh Thư và Mai Tử Khanh đã tới cửa tửu lâu.

Đây là lần đầu tiên Ninh Thư tới pháp tắc không gian, linh hồn có không chịu nổi lực lượng của nó, bước đi tương đối chậm.

Mai Tử Khanh có lẽ vì quan tâm Ninh Thư nên cũng chỉ đi chầm chậm, dọc đường đều nói chuyện cùng Ninh Thư.

Ninh Thư đi vào tửu lâu, tửu lâu khá vắng khách, chỉ có một ít người ngồi thưa thớt.

Có nam có nữ, trong lòng Ninh Thư có chút kích động, đây là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều nhiệm vụ giả siêu cấp như vậy.

Trong không gian này còn có rất nhiều thành thị, một khu vực pháp tắc là một thành, còn có những nhiệm vụ giả siêu cấp phân tán trong các thành khác nhau.

Trong lòng Ninh Thư rất kích động.

Ninh Thư và Mai Tử Khanh tìm một cái cái bàn ngồi xuống, có tiểu nhị lên hỏi Ninh Thư và Mai Tử Khanh muốn ăn gì.

Ninh Thư nhìn linh hồn ngưng đọng như thật của tiểu nhị, hơn nữa còn rất kiêu ngạo.

Chẳng lẽ cả tiểu nhị cũng là nhiệm vụ giả siêu cấp?

Quả nhiên núi cao còn có núi cao hơn.

Mai Tử Khanh chọn vài món ăn, bảo Ninh Thư: “Nhờ vào những món kia linh hồn tôi mới có thể trở nên kiên cường dẻo dai.”

“Cảm ơn.” Ninh Thư nhớ kĩ những món Mai Tử Khanh chọn.

Ninh Thư hỏi: “Cô hiểu được pháp tắc chưa?”

Mai Tử Khanh nâng tách trà lên uống, “Hiểu được một chút pháp tắc thủy, nhưng cũng chỉ là chợt lóe, có chút manh mối, nhưng cách xa vạn dặm với lĩnh ngộ, aiz!”

Ninh Thư: Thật khó!

Một hồi sau, tiểu nhị bưng đồ ăn lên.

Bày biện vô cùng tinh xảo, làm người ta rất muốn động tay, dù linh hồn không thấy đói, nhưng nhìn đến những món kia, trạng thái linh hồn lại lập tức đổi về đói.

“Ăn đi.” Mai Tử Khanh nói, “Người ở đây đều không thể coi thường, tựa như tiểu nhị vừa rồi.”

“Đó là người đã ở lâu trong pháp tắc không gian, vì rảnh rỗi nên làm công trong tửu lâu, nhân tiện kiếm thêm lực tín ngưỡng.”

“Người nơi này đều dùng lực tín ngưỡng?”

“Trong không gian này chỉ có công đức và tín ngưỡng lực mới thứ tiền có giá trị, giờ chúng ta ăn mấy thứ này đều phải trả bằng công đức hoặc lực tín ngưỡng.”

Ninh Thư: Giống như đi vào một nơi rất cao cấp ấy.

Ninh Thư ăn một ngụm đồ ăn, cảm giác linh hồn của mình trở nên thoải mái hơn.

Là thứ tốt.

“2333, cô không phải đang tìm căn nguyên thế giới sao, cô có thể đến phòng giao dịch xem, có khi lại thấy.” Mai Tử Khanh bảo Ninh Thư.

Mỗi lần nghe từ 2333 kia, Ninh Thư đều nhảy dựng, cảm thấy Mai Tử Khanh đang kêu 2333 chứ không phải cô.

“Cô gọi tôi Ninh Thư là được.” Ninh Thư nói.

“Vậy được, Ninh Thư, tôi tên Mai Tử Khanh, giờ chúng ta trao đổi tên họ, cũng coi như là đồng đội.” Mai Tử Khanh cười nói.

Ninh Thư gật gật đầu.

Ninh Thư nói chuyện với Mai Tử Khanh, chủ yếu là tìm hiểu một chút sự tình trong pháp tắc không gian.

Về sau Mai Tử Khanh cần cô hỗ trợ gì, cô nhất định sẽ giúp.

Ninh Thư hỏi cái gì, Mai Tử Khanh đều nói hết những thứ mình biết cho Ninh Thư, không biết thì Mai Tử Khanh cũng không có cách nào trả lời Ninh Thư.

Lúc này có một người đi xuống từ trên lầu, lúc thấy Ninh Thư, mắt liền sáng rực lên, “Có người mới.”

Hắn xếp quạt trong tay lại, phong độ nhẹ nhàng đi qua.

Ninh Thư nhìn người đàn ông này, hắn mặc sườn xám dân quốc làm thủ công tinh xảo cho nam sĩ, trong tay cầm một chiếc quạt.

Trên quạt vẽ sơn thủy đồ, nhìn y hệt một nam tử nho nhã thời dân quốc.

Lúc Mai Tử Khanh thấy người này thì trợn trắng mắt, nâng tách trà lên uống.

“Cô là người mới tới sao, đăng ký không?” Người đàn ông sườn xám hỏi Ninh Thư, nhấc làn áo ngồi xuống.

Mai Tử Khanh giải thích: “Như kiểu chứng minh thân phận ấy, đợi lát nữa tôi mang cô đi xử lý.”

“Mặt nở nụ cười tựa phù dung, vịt trời bay ngang phải há hốc mồm, một ánh mắt lơ đãng đã khiến người phải phỏng đoán. Khuôn mặt phong tình đầy quyến rũ, khiến bán tiên mềm mại đem lòng nhớ thương, dưới bóng trăng hoa chỉ ước được làm lại đời.”* Người đàn ông sườn xám nhìn Ninh Thư thì thầm.

*Nguyên bản này: Mặt tú Phù Dung nở nụ cười, bay xéo bảo vịt sấn phiên quai hàm, sóng mắt mới động phá người đoán. Khuôn mặt phong tình tràn đầy vận, bán tiên mềm mại hận gửi u hoài, nguyệt di hoa ảnh ước làm lại.

Ninh Thư: (*?ω?)?╰ひ╯

Ninh Thư đọc nhiều sách nên lập tức nghe ra đây mẹ nó là dâm từ diễm khúc.

Đọc cái này không thấy thẹn à?

Ninh Thư yên lặng nhìn người đàn ông sườn xám, mẹ kiếp quấy rối tình dục.

Người đàn ông sườn xám xoạch một cái xoè quạt ra, lại nhẹ nhàng quạt, căn bản không để ý ánh mắt Ninh Thư.

Mai Tử Khanh bảo Ninh Thư: “Cô có thể đồng ý.”

Ninh Thư nhướn mày, Mai Tử Khanh bảo cô đồng ý cái gì?

Ninh Thư đánh giá người đàn ông này, nhìn thấy chân hắn dưới bàn hơi run, tay nắm quạt cũng chặt, nhìn bên ngoài thanh thản phong lưu nhưng thật ra lại rất khẩn trương.

Ninh Thư hỏi: “Ước vào lúc trăng lên cây à?”

Thần sắc người đàn ông sườn xám hơi đổi, ngay sau đó lại thì thầm: “Giai nhân 16 tuổi thân hình mềm mại, thanh kiếm đeo bên eo trảm những kẻ phàm phu tục tử. Dù rằng không thấy đầu bị cắt lìa, nhưng xương tủy đã ngấm ngầm khô kiệt.”*

*Nguyên bản: Nhị bát giai nhân thể tự tô, Yêu gian trượng kiếm trảm phàm phu. Tuy nhiên bất kiến nhân đầu lạc, Ám lý giáo quân cốt tử khô. Đây là một điển tích đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.