Chương trước
Chương sau
Người đàn ông sườn xám kia nói một đoạn vậy, ý đại khái là đừng nhìn con gái xinh đẹp thân thể mềm mại, thực ra bên hông lại mang một thanh đao giết người.

Tuy không thấy tên háo sắc nào tới nỗi đầu rơi xuống đất, nhưng cũng sẽ bất tri bất giác bị nữ nhân làm cho tinh tẫn nhân vong.

Cánh đàn ông đừng nên tham luyến nữ sắc, các cô ấy sẽ lấy mạng bạn, đẩy bạn vào chỗ chết.

“Tôi không phải loại người như vậy, có phải cô hiểu lầm điều gì rồi không?” Người đàn ông sườn xám lắc đầu nói.

Ninh Thư: ……

Mẹ, chẳng lẽ gặp phải một tên thiểu năng trí tuệ à.

Lẩm bẩm cả tràng dâm từ với cô và Mai Tử Khanh, bây giờ lại tỏ vẻ thanh thuần.

“Nhớ đi đăng ký.” Người đàn ông sườn xám phe phẩy cái quạt, lắc lư đi mất, cuối cùng còn quay đầu lại nháy mắt với Ninh Thư.

Xung quanh một mảnh ồn ào, rõ ràng mọi người đều biết người đàn ông sườn xám, đang trêu đùa hắn.

Ninh Thư: ……

“Hắn mắc bệnh gì vậy?” Ninh Thư hỏi Mai Tử Khanh.

Mai Tử Khanh nhịn không được cười ra tiếng, “Cô nói hắn à, là loại đặc biệt thích đùa giỡn mấy em gái mới tới.”

“Đồ xử nam vạn năm, cố tình lại giả bộ phong lưu không kìm nổi đi đùa giỡn con gái nhà người ta, nếu người ta đồng ý thì lại lập tức xấu hổ.”

Ninh Thư lộ ra vẻ mặt hiểu rõ, hoá ra là một con nai tơ đội lốt dê già.

Có lẽ là cảm thấy thanh danh xử nam của mình khó nghe nên mới đi chọc gái, nếu có ai quyết định muốn hẹn hò gì đó, lập tức lúng túng như chim cút.

Ngu ngốc.

Nhưng người có thể đi vào pháp tắc không gian đều không phải loại đơn giản.

Thậm chí có những người đã lĩnh hội được quy tắc.

Ninh Thư và Mai Tử Khanh ăn sạch đồ ăn trên bàn, dù sao cũng là đồ phải dùng lực tín ngưỡng và công đức đổi lấy.

Một bữa này Mai Tử Khanh muốn mời, nhưng Ninh Thư kiên quyết chia nửa, quan hệ giữa cô và Mai Tử Khanh chưa tốt tới nỗi để người kia mời mà không có áp lực tâm lý.

Mai Tử Khanh cũng không nói gì.

Lúc sau, Mai Tử Khanh mang Ninh Thư đến sảnh giao dịch, xử lý phần chứng minh thân phận.

Sảnh giao dịch rất lớn, có không ít người đang trao đổi đồ vật ở trong, hoặc mua đồ, còn cả bán đấu giá nữa.

Ninh Thư xem xét từng hàng một, không có căn nguyên thế giới.

“Loại vật như căn nguyên thế giới không dễ tìm, cô tìm cho mình hay là cho người khác vậy?”

“Căn nguyên thế giới chỉ dùng để kiến taoh thế giới, ngoài ra cũng không có tác dụng gì.” Mai Tử Khanh bảo Ninh Thư.

Ninh Thư cũng hỏi Mai Tử Khanh: “Cô không muốn kiến tạo thế giới sao?”

Mai Tử Khanh lắc đầu, “Tạo một thế giới không phải chuyện nhỏ, lại nói, tôi còn chưa tìm được vật dẫn để kiến tạo thế giới, mà có thể kiến tạo thế giới đều là đại năng.”

“Bây giờ tôi muốn lĩnh ngộ pháp tắc hơn.”

Ninh Thư nhíu mày, “Chỉ có kiến tạo thế giới chúng ta mới có thể khống chế vận mệnh của mình, có thế giới, vận mệnh chúng ta sẽ gắn liền với thế giới của mình, người bên trên cũng không dám tùy ý giết chúng ta.”

“Dù nắm giữ quy tắc được thì sao, bị giết rồi cái gì cũng không có.”

“Lời này không sai, nhưng kiến tạo thế giới quá khó khăn, vật dẫn không dễ tìm, căn nguyên thế giới cũng vậy.”

“Ninh Thư, để kiến tạo thế giới cần tụ đủ thời vận, không giống như sửa nhà, nói sửa là sửa.” Khi Mai Tử Khanh nói đến đây, cảm xúc không mấy tốt.

“Nhưng mà nắm giữ quy tắc rồi cũng coi như là cường giả, lúc muốn giết cũng phải suy xét chút, dù sao có một nhiệm vụ giả có thể lĩnh ngộ pháp tắc đã rất không dễ dàng.”

Ninh Thư có cảm giác hơi đè nén với những lời Mai Tử Khanh nói.

Dù đã lĩnh ngộ pháp tắc, nhưng nếu thật sự làm chuyện gì sai vẫn sẽ bị giết.

Một nhiệm vụ giả không chịu khống chế, gây ra hậu quả nghiêm trọng, chẳng sợ có lĩnh ngộ được pháp tắc không, nên giết vẫn sẽ bị giết.

Đây là vấn đề liên quan đến sống còn, rất nghiêm túc.

Muốn đi lên cao, thì phải chịu đựng đủ loại suy sụp, phải trả giá thì mới có thành quả.

Ninh Thư không sợ cô độc, bởi vì cô là nhất.

Một đường này, Ninh Thư cảm thấy vận may mình khá tốt, đã có vật dẫn để cấu trúc thế giới, lại có hai căn nguyên thế giới.

Ninh Thư cảm thấy mình vẫn được trời cao ưu ái.

“Thôi, không nói nữa.” Mai Tử Khanh cười cười bảo Ninh Thư, “Tôi muốn đi lĩnh ngộ pháp tắc thủy.”

Ninh Thư gật đầu, “Tranh thủ sớm ngày lĩnh ngộ.”

Linh hồn Mai Tử Khanh dần dần biến mất.

Mai Tử Khanh vừa đi, Ninh Thư lập tức nhe răng nhếch miệng, lực lượng của mấy phiến đá xanh làm Ninh Thư cảm thấy cực kì không thoải mái, rất rất không thoải mái.

“2333, đưa tao về.” Ninh Thư bảo 2333.

“Được.”

Cái loại cảm giác trời đất quay cuồng lại ập tới nữa, Ninh Thư thật lâu không cảm nhận được loại khó chịu khi linh hồn nhỏ yếu này.

Trở lại không gian hệ thống, Ninh Thư trực tiếp bò lên giường, quá trình dịch chuyển quá khủng khiếp.

Với trạng thái linh hồn của cô bây giờ, đừng nói lĩnh ngộ pháp tắc, ở trong thành một thời gian cũng chịu không nổi.

Nếu rời thành, có khi cô sẽ trực tiếp bị pháp tắc nghiền thành bụi.

Ninh Thư nhấp mở hệ thống trao đổi, nhìn xem có thuốc gì chữa trị linh hồn bị hao tổn không.

Khi trở thành thần thú, Thiên Đạo phản phệ làm ảnh hưởng tới linh hồn của cô, lúc sau còn ăn một tia thiên kiếp.

Ninh Thư lướt xem, nhìn thấy có thuốc trấn an linh thần.

Một viên thuốc xanh mượt, có tác dụng chữa trị linh hồn bị hao tổn.

Nhưng giá cả thì cắt cổ, 30 công đức.

Mẹ kiếp, ba thế giới cô đều không thu được một chút công đức nào, một thứ có màu như kiwi này lại tốn tận 30 điểm.

Có thể lừa đảo hơn không.

Nhưng mà loại cảm giác linh hồn khô kiệt này thật khó chịu.

Ninh Thư quyết tâm, cắn răng đổi.

Ninh Thư uống thuốc xong, cảm giác có từng luồng lực lượng mát lạnh lại ôn nhu chảy vào linh hồn mình.

Cứ như nơi đất đai khô cằn đổ mưa to, cực sảng khoái.

Đau đớn khó chịu trong linh hồn chậm rãi biến mất.

30 điểm công đức này vẫn đáng giá.

Cũng không biết hệ thống trao đổi này là ai tạo ra.

Lừa đảo, cực lừa đảo, gian thương.

Ninh Thư nhắm mắt lại, tính ngủ một giấc, ba nhiệm vụ làm người ta căng thẳng cuối cùng cũng hoàn thành.

Cô đã thành nhiệm vụ siêu cấp, cũng đã tiến vào không gian pháp tắc.

Thành thị trong không gian pháp tắc rất an toàn, dùng chính là cùng loại với kết giới lực lượng, bọc cả thành lại, không cho bên ngoài bạo động cuồng loạn pháp tắc thương đến nhiệm vụ giả.

Ninh Thư ngáp một cái, quá mệt mỏi.

Lúc Ninh Thư tỉnh lại, không gian hệ thống vẫn như cũ, không có ban ngày hay ban đêm.

Trong không gian hệ thống không có khái niệm thời gian, Ninh Thư cũng không biết mình đã ngủ bao lâu.

Ninh Thư vươn vai, uống thuốc ngủ một giấc, lúc dậy như được bơm máu gà ấy, sống lại lần nữa.

Thế giới đều tốt đẹp vô cùng.

Ninh Thư cúi đầu nhìn tay mình, tuy rằng vẫn rất đơn bạc, nhưng sẽ nhanh chóng cường đại lên.

Chỉ cần làm nhiệm vụ là có lực linh hồn thuần tịnh.

Ninh Thư đứng dậy khỏi giường, rút Tuyệt Thế Võ Công từ kệ sách ra.

Khiến Ninh Thư khá kinh ngạc là, Tuyệt Thế Võ Công lại trở nên rất nặng, Ninh Thư một tay không thể nâng nó nổi.

Tuyệt Thế Võ Công có thay đổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.