Chương trước
Chương sau
2333 nghe lời nói ngang ngược vô lý của Ninh Thư, một lúc lâu thốt không ra lời, cuối cùng bảo: “Được rồi, cô nói thế nào thì thế đó.”

2333: Cút cút cút……

Ninh Thư gật đầu, “Mới vừa làm ba cái nhiệm vụ liên hoàn, giờ tìm một nhiệm vụ nhẹ nhàng đã, sau đó mới làm nhiệm vụ hệ thống.”

“Có câu này không biết có nên nói không?” Ninh Thư bảo 2333.

2333: Nếu không biết thì không cần nói……

“Nói đi.” 2333 mở miệng.

“Mày mạnh hay không mạnh tao cũng chẳng được lợi gì, tại sao tao phải giúp mày, dù sao mày cũng phải cho tao một ít lợi ích.”

2333: ……

“Làm nhiệm vụ hệ thống, cô cũng có thể nhận được khen thưởng nhiệm vụ, không tiện cả đôi đường à?” 2333 nói.

Ninh Thư lắc đầu, “Ý tao là, mày mạnh rồi, tao lại không thấy mình có chỗ tốt gì.”

“Từ một trình độ nào đó mà nói, tôi được coi là lực lượng dự trữ của cô, lực lượng của tôi chống đỡ toàn bộ không gian hệ thống.”

“Mỗi lần cô tiến vào nhiệm vụ, định vị thân thể người ủy thác, những thứ đó đều cần năng lượng, nếu tôi hết năng lượng, cô cũng không có cách nào tìm được vị diện của người ủy thác trong hàng trăm triệu vị diện.”

“Càng không thể tìm được thân thể người ủy thác trong hàng trăm triệu sinh vật.” 2333 vững vàng nói.

“Ninh Thư, tôi không biết vì sao cô lại tràn ngập ác ý với tôi, nhưng chúng ta là một thể.”

“Cô cũng không nên cảm thấy làm nhiệm vụ hệ thống, bên có lợi đều là tôi, chúng ta đang hỗ trợ lẫn nhau.”

“Một khi đã vậy, chúng ta phải thẳng thắn cho xong.”

Ninh Thư ngồi xếp bằng trên sô pha, chống cằm, sâu kín nói: “Nghe khẩu khí mày, hình như rất không cam lòng trở thành một hệ thống nhỉ.”

“Cũng đúng, bị xoá ký ức, còn không có thân thể, là ai cũng không cam lòng.”

Ninh Thư cảm thấy mình cần phải hiểu biết một chút về cộng sự của mình.

Trước kia cảm thấy 2333 là một thứ thiểu năng trí tuệ, mà dùng từ thiểu năng trí tuệ này để hình dung 2333 đã là nhân nhượng lắm rồi.

“Cũng không phải không có không cam lòng, mà là muốn cường đại hơn, muốn có một ngày có thân thể, có thể xuất hiện dưới ánh nắng.”

“Chứ không phải làm một hệ thống trung tâm, Ninh Thư, tôi sẽ không hại cô, cũng không hại cô được, như cô không hại tôi được vậy.”

“Chúng ta sẽ phải ở cùng nhau cả đời.”

Ninh Thư: ……

Nghe lời 2333 nói, Ninh Thư cảm giác thật tuyệt vọng, ở cùng cả đời.

Chỉ cần cô không bị giết, cả đời không biết dài bao nhiêu.

Ninh Thư nói: “Trước làm một nhiệm vụ đơn giản, sau đó mới làm nhiệm vụ hệ thống.”

“À……” 2333 hỏi: “Giờ tiến vào thế giới nhiệm vụ không?”

Ninh Thư ừ một tiếng, mở hệ thống trao đổi ra đổi Tích Cốc Đan cùng một ít thuốc gì đó.

Có khi lại có ích ở nhiệm vụ này, lo trước khỏi hoạ.

Sống ở tinh cầu Selde không có đồ ăn quá ám ảnh với Ninh Thư, bất luận là hoàn cảnh cực đoan đến đâu, chỉ cần có ăn là có thể sống sót, sống sót là có thể hoàn thành nhiệm vụ.

“Hiện tại vào nhiệm vụ, chọn nhiệm vụ nhẹ nhàng chút.” Ninh Thư dặn 2333.

“Trở thành nhiệm vụ giả siêu cấp rồi, muốn tìm một nhiệm vụ đơn giản thì hơi khó khăn, khẳng định sẽ không giống nhiệm vụ lúc còn sơ cấp.” 2333 nói, dịch chuyển Ninh Thư đi.

Ninh Thư đầu váng mắt hoa, cảm giác cả người choáng váng, lúc dung nhập vào thân thể, Ninh Thư cảm giác thân thể này đang run rẩy.

Ninh Thư mở to mắt, thân thể khó chịu vô cùng, còn mềm oặt.

Ninh Thư nhìn thấy mình đang nằm trong rừng, xung quanh là cây cối che kín trời, trên đất đầy lá rụng và đá lớn mọc rêu xanh.

Ninh Thư giãy giụa thân mình, trái tim đập hơi nhanh, dạ dày co rút, miệng sủi bọt mép.

Cẳng chân có một chỗ sưng to, bên trên có hai dấu răng nho nhỏ.

Đây là bị rắn cắn?

Ninh Thư nhanh chóng bóp chặt chân, dùng sức ép miệng vết thương, sờ thấy bên hông có con dao liền rút lấy rạch lên dấu răng, có máu đen chảy ra.

Ninh Thư nặn miệng vết thương, muốn bài trừ độc tố khỏi thân thể.

Ninh Thư đã cảm thấy hô hấp khó khăn, cũng không biết nguyên chủ bị rắn cắn từ bao giờ.

Ninh Thư cắn đầu lưỡi mình, cố không đổ mình ngất, tay dùng sức mà ép miệng vết thương.

Ninh Thư ép tới nỗi hai tay mỏi rã rời, cuối cùng máu chảy ra cũng là máu tươi, không còn là máu đen đặc sệt nữa.

Ninh Thư lấy thuốc giảm sốt ra uống, đầu váng mắt hoa, hẳn trong thân thể vẫn còn độc chưa tiêu.

Ninh Thư xem xét tình huống xung quanh, nơi này như là một khu rừng mưa nhiệt đới.

Nơi chốn tràn ngập sát khí, độc trùng rắn độc, còn có một số động vật kinh khủng.

Ninh Thư giãy giụa đứng lên, kết quả vẫn đặt mông ngồi xuống đất.

Ninh Thư có một loại cảm giác, như có thứ gì đang âm thầm quan sát cô, dù sao cũng làm cô cảm thấy rất không có cảm giác an toàn.

Ninh Thư tìm một cành cây, chống cành đứng lên, cái chân bị rắn cắn kia đã tê liệt, một chút cảm giác cũng không có.

Không biết xung quanh đây có thảo dược không, theo lý thuyết ở rừng mưa nhiệt đới hẳn có nhiều sản vật phong phú.

Ninh Thư cảm giác rất nóng, có lẽ phải 38 độ trở lên.

Quần áo trên người đều bị mồ hôi thấm ướt, nội y có thể thấy rõ.

Ninh Thư muốn tìm một nơi tương đối an toàn tiếp thu cốt truyện, thuận tiện thoát khỏi cảm giác bị rình rập như hình với bóng.

Người ủy thác sao lại ở nơi này, không phải là nhà thám hiểm chứ.

Có đôi khi thám hiểm chính là một loại hành vi tìm chết.

Ninh Thư ưỡn thẳng lưng, nhíu mày, tại sao vẫn bị nhìn trộm.

Ninh Thư phóng tinh thần lực ra xem xét xung quanh, kết quả thấy một camera trên thân cây đang lập loè hồng quang.

Ninh Thư không quay đầu lại nhìn camera, mà trực tiếp sử dụng tinh thần lực đẩy camera xuống dưới cây, bộp một tiếng, camera rơi trên đất, hỏng.

Ninh Thư nhìn camera, cảm thấy mình vẫn nên tiếp thu cốt truyện trước, nơi này vậy mà còn có camera, thật là…

Ninh Thư ngồi dưới tán cây, xếp bằng bắt đầu tu luyện Tuyệt Thế Võ Công.

Nơi này không khí ẩm ướt khó chịu, ngẫu nhiên còn có thể nghe được tiếng hải âu kêu.

Ninh Thư nghi bây giờ cô đang ở trên một hòn đảo, ngẫu nhiên nghe thấy tiếng máy bay bay qua bầu trời bên trên, có tiếng cánh quạt ầm ầm chuyển động.

Tuy đã làm hỏng một cái camera, nhưng Ninh Thư vẫn cảm thấy mình bị nhìn trộm.

Ninh Thư không ngồi xếp bằng nữa, mà dựa vào cây, duỗi thẳng chân nhắm hai mắt lại, như đã ngủ, trên thực tế lại đang phóng tinh thần lực quan sát xung quanh có nguy hiểm gì không.

Thuận đường tiếp thu cốt truyện.

Đây là một chương trình, tên là cầu sinh trên đảo hoang, là một chương trình phát sóng trực tiếp do đài truyền hình tạo ra.

Người tham gia chương trình này không ít, tổng cộng hai mươi người.

Tôn chỉ của tiết mục này là, sinh tồn trên đảo hoang một tháng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.