Chương trước
Chương sau
Tài trợ cho trò chơi này là một tập đoàn lớn, cực kì có tiền, tiền nhiều đến độ muốn đốt cũng mệt.

Tài trợ cho chương trình cũng nhân tiện cung cấp cho hòn đảo hoang.

Mà nói, hòn đảo này là vật sở hữu tư nhân của kẻ có tiền kia.

Nghe nói là mua riêng vì chương trình.

Đủ vốn liếng.

Người ủy thác tên Hứa Hân, là một thành viên của chương trình phát sóng trực tiếp lần này.

Tại sao lại muốn tham gia? Là vì phần thưởng rất hậu hĩnh, nếu có thể thành công sống một tháng trên đảo là có thể được tận một ngàn vạn tiền thưởng.

Một ngàn vạn cũng không phải con số nhỏ.

Mẹ người ủy thác bị nhiễm trùng đường tiểu, hơn nữa đã tới giai đoạn vô cùng nghiêm trọng, ngoài cách đổi thận ra thì không còn cách khác.

Cha mẹ người ủy thác từ khi cô còn nhỏ đã ly dị, Hứa Hân theo mẹ sống.

Ăn mặc ngủ nghỉ đi học đều dựa vào một mình mẹ chăm lo chu cấp.

Mẹ bị nhiễm trùng đường tiểu, hiện tại cần phải đổi thận, bình thường mua thuốc uống còn phải dè xẻn, giờ đổi thận thì càng không cần phải nói.

Mà bên kia đã báo có thận phù hợp, chỉ cần đồng ý là lập tức phẫu thuật.

Nhưng phí phẫu thuật lại là vấn đề lớn nhất.

Mấy năm nay dựa vào một mình mẹ Hứa Hân nuôi gia đình, vốn đã rất vất vả, từ khi mẹ Hứa Hân bị bệnh tới nay, trong nhà cũng không còn tích góp gì.

Hứa Hân không thể tưởng tượng nổi cảnh mẹ sẽ không còn bên mình, mẹ Hứa Hân vì đứa con gái này, thậm chí còn không tái giá.

Có lẽ một người lúc trước đã đủ làm bà tổn thương rồi.

Mẹ Hứa Hân gần như dùng chính máu thịt của mình nuôi dưỡng Hứa Hân, tới khi trưởng thành.

Nhưng đúng lúc này mẹ Hứa Hân lại đổ bệnh.

Trong nhà không có tiền, lại không thể đi tìm bố, cô đã hơn mười tám tuổi, bố không còn trách nhiệm nuôi nấng nữa.

Càng đừng nói ông ấy đã có gia đình mới, sao có thể đồng ý đưa tiền.

Lúc này Hứa Hân thấy tin tức đài truyền hình đang tuyển diễn viên.

Ai cũng có thể tham gia, hơn nữa thành công là có một ngàn vạn tiền thưởng.

Nếu lấy được số tiền này, vấn đề phí phẫu thuật của mẹ liền được giải quyết.

Phỏng vấn tiến hành rất thuận lợi, có lẽ là do thân phận sinh viên của Hứa Hân nên cô mới có thể thuận lợi lọt vào trò chơi phát sóng trực tiếp này.

Chương trình này tuyển đủ mọi tầng lớp, đủ loại người với các thân phận và chức nghiệp.

Có sinh viên, có bác sĩ, có luật sư, thậm chí còn có cả côn đồ, có nam, có nữ.

Trước sau tổng cộng hai mươi người.

Có lẽ là muốn nhìn xem những người khác chức nghiệp sẽ có biểu hiện thế nào ở hoang đảo, như vậy mới có hài kịch, xung đột, cũng có điểm nhấn.

Tất cả mọi người tới đây đều vì một ngàn vạn kia, dù sao cũng không ít, là số tiền có khi vài người cả đời này cộng thêm kiếp sau cũng không kiếm nổi.

Mặc kệ có phải chịu khổ hay không, dù sao đều muốn thắng để đạt được một ngàn vạn.

Lúc sau, một chiếc phi cơ trực thăng đưa cả đám người tới đảo, không cho bất cứ tài nguyên gì, cứ thế ném hai mươi người vào một đảo hoang vắng vẻ.

Hoàn cảnh ở đảo ác liệt hơn dự đoán của mọi người, không có đồ ăn, ngoài bộ đàm và dao.

Rắn độc độc trùng khắp nơi, còn có một số giống loài không biết, quả thực không thể tưởng tượng.

Vài người ở đây đến cây lương thực còn không biết rõ, muốn tìm được đồ có thể ăn, vậy rất khó tưởng tượng.

Người ủy thác cũng giống những người khác, đều mang vẻ mặt ngây ngẩn.

Hơn nữa không phải mọi người đi chung với nhau, hai mươi người, khu vực đáp xuống cũng khác.

Có lẽ để phòng hờ cả đám cứ ôm đoàn mãi, muốn đơn độc quan sát bọn họ hơn.

Làm một chương trình, khẳng định phải truyền phát ra ngoài.

Trong lòng người ủy thác cảm thấy không ổn, đây thật sự là ném bọn họ lên đảo chẳng hề quan tâm.

Người ủy thác chỉ có thể căn cứ vào ban ngày ban đêm trên đảo để đếm xem đã bao nhiêu ngày.

Hành động của mọi người đều dưới sự theo dõi của camera.

Trên đảo phủ đầy camera, ăn uống tiêu tiểu đều bị người khác theo dõi.

Người ủy thác đầu tiên là rất mờ mịt, miễn cưỡng tìm được một loại sâu có thể ăn, không sai đâu, là sâu.

Người khi đói bụng, cũng chỉ đành ăn thôi.

Trong rừng có trái cây gì có thể ăn đều đã bị chim ăn hết.

Lúc Ninh Thư tới, người ủy thác vừa mới bị rắn độc cắn, sau đó chết.

Tâm nguyện của nguyên chủ là sống rời khỏi đảo, cô không thể tưởng tượng được khi mẹ nghe tin cô chết sẽ tuyệt vọng thế nào.

Thiên hạ không có chuyện tự dưng trên trời rơi xuống một cái bánh có nhân, có thể có số tiền thưởng một ngàn vạn kia, nhưng cuối cùng có ai lấy được hay không, Hứa Hân không hết.

Bởi vì cô đã sớm bỏ mạng dưới nanh rắn.

Ninh Thư cảm thấy đói bụng, trộm lấy một viên Tích Cốc Đan ra ăn, Tích Cốc Đan hóa thành dòng nước ấm chảy vào dạ dày, thân thể như có cảm giác sống lại lần nữa.

Lúc người ủy thác chết, là ngày thứ tư trên đảo.

Thật ra khi tham gia chương trình này, người ủy thác nên chú ý hơn, bởi vì trước đó đã ký kết một phần hiệp nghị.

Nội dung là: Nếu người tham gia gặp phải nguy hiểm gì trong lúc làm nhiệm vụ, bên chủ sự sẽ không phụ trách.

Hơn nữa phía chủ sự lại vốn không báo cho hai mươi người, lúc sau sẽ gặp phải chuyện gì, cũng không nói cho hai mươi người này biết rằng rất nguy hiểm, nếu không muốn tham gia nữa thì có thể rời khỏi.

Dùng một ngàn vạn dụ dỗ, chủ sự vừa lừa vừa gạt, chương trình cầu sinh ở đảo hoang liền ra đời.

Người ủy thác cùng đường, chẳng sợ biết rất khó, nhưng mẹ cô lại không thể đợi.

Ninh Thư thở dài một hơi, hoàn toàn không nghĩ ra chương trình này có ý nghĩa gì.

Ninh Thư nhắm mắt lại, bắt đầu tu luyện Tuyệt Thế Võ Công.

Nhìn xem sau một tháng kiên trì có thể rời khỏi hòn đảo này không.

Trong lòng Ninh Thư có bóng ma, nguyên chủ xem như là người chết tương đối sớm, về sau xảy ra chuyện gì thì chẳng biết.

Ninh Thư thậm chí còn nghĩ, hai mươi người bọn họ, có khi không có một ai có thể sống sót rời khỏi đây.

Đây là một hòn đảo cô lập, xung quanh là biển, không có thuyền là không có cách nào rời đi.

Không biết chương trình này phát tin ra ngoài có hiệu quả gì, nếu tất cả mọi người đều chết trong chương trình, khẳng định sẽ bùng nổ.

Tập đoàn tài trợ chương trình này có lẽ cũng có chiêu trò.

Quả nhiên là nhiều tiền đến hoảng.

Có lẽ là kẻ có tiền quá nhàm chán nên muốn tìm việc mua vui.

Quả nhiên vui sướng của kẻ có tiền người thường không tưởng tượng nổi.

Bởi vì trúng độc, thân mình Ninh Thư không mấy dễ chịu, hơn nữa thời tiết còn oi bức vô cùng, miệng khô lưỡi khô.

Điều Ninh Thư cần phải làm hiện tại là tìm kiếm nguồn nước.

Xung quanh đều là biển, nước biển tự nhiên không thể uống.

Người ủy thác mỗi sáng sớm mỗi ngày đều lấy sương sớm đọng trên cây để uống.

Sau đó đến khi mặt trời lên, hết sương rồi, một ngày cũng không có nước uống.

Người ủy thác mấy ngày nay vẫn chưa tìm được nguồn nước ngọt.

Trên đảo có nhiều sinh vật như vậy, khẳng định phải có nguồn nước ngọt.

Trong đan điền Ninh Thư đã tu luyện ra lực Hỏa Dương, lực Hỏa Dương chui vào mạch máu và kinh mạch trong thân thể, bức độc tố trong máu ra.

Cứ mãi mệt mỏi rất bất lợi, sống ở đảo hoang cần phải giữ vững cảnh giác, một số côn trùng và độc trùng không biết đều có khả năng làm người ta đi đời nhà ma.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.