Ngọc Linh Lung cùng Ninh Thư đều có oán niệm tu luyện vất vả, nhưng lại bị Ngọc Lưu Li mạo phạm.
Không thể tu luyện, có lẽ sẽ làm một người bình thường, nhưng mà chênh lệch tâm lý cũng đủ để hủy diệt một con người.
Muốn trả thù một người liền hủy diệt thứ mà người đó để ý nhất.
Ngọc Lưu Li đi vào trong phòng, nhìn cả người toàn là máu của Ngọc Linh Lung đang ngồi trên giường, tê tâm phế liệt, cong cong khóe miệng kêu rên.
"Nhị tỷ tỷ, đừng kêu nữa, đan điền đã bị phá rồi, thì cũng đừng kêu gào đến bể cả giọng luôn." Ngọc Lưu Li ha hả cười một tiếng.
"Ngọc Lưu Li, ngươi chết không được tử tế, ta nguyền rủa ngươi, ta nguyền rủa ngươi." Ngọc Linh Lung kích động đến cả người đều run rẩy lên.
"Chỉ có kẻ yếu mới có thể dùng đến phương thức này để phát tiết, nếu tỷ thật sự có bản lĩnh, có bản lĩnh thì đến gϊếŧ muội nga." Ngọc Lưu Li nói chuyện tương đương khắc nghiệt.
Đôi mắt Ngọc Linh Lung đều phồng lên, hộc ra một búng máu.
Sắc mặt vô cùng tái nhợt, nhìn như ngọn đèn sắp cạn dầu.
Ngọc Lưu Li kí©h thí©ɧ Ngọc Linh Lung, "Nếu ta còn nghe thấy ngươi nguyền rủa ta, ta sẽ khiến ngươi không thốt được nên lời."
Một bao độc dược là có thể xử lý xong.
Ngọc Linh Lung sầu thảm cười, "Trời cao thật là không công bằng, vì cớ gì lại bất công như vậy."
"Không có gì công bằng hay không công bằng cả, được làm vua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi-2/2082185/chuong-1496.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.