Ngọc Lưu Li không thể hiểu được vì sao bị ám sát, tâm tình thực khó chịu, xụ mặt, trong lòng suy tư xem rốt cuộc là ai muốn ám sát mình.
Ninh Thư đánh một cái ngáp, "Nếu mấy tên thích khách đó đã đi rồi, thì ta cũng đi ngủ đây."
"Không được." Ngọc Lưu Li gọi Ninh Thư lại, Ninh Thư ân hừ một tiếng, "Chuyện gì."
"Ngươi cùng ngốc với ta đi, nói không chừng mấy tên thích khách đó sẽ quay trở lại." Sắc mặt Ngọc Lưu Li có chút khó coi, phỏng chừng cùng mở miệng với Ninh Thư, cảm thấy thực mất tôn nghiêm.
Lại bất mãn với Ninh Thư, vì không có tự giác làm thần thú khế ước chút nào, không biết bảo hộ chủ nhân.
Ninh Thư hỏi: "Ta đây ngủ chỗ nào, cùng ngươi nằm chung một trương giường?"
"Thần thú các ngươi mỗi ngày đều phải ngủ hả?" Ngọc Lưu Li có chút kinh ngạc hỏi.
"Những thần thú khác có ngủ không thì ta không biết, nhưng ta mỗi ngày đều phải ngủ, ta làm việc và nghỉ ngơi rất đúng quy luật." Ninh Thư nhàn nhạt nói.
Ngọc Lưu Li: "Đây cũng không phải sự tình đáng kiêu ngạo gì."
Ngọc Lưu Li ngủ ở trên giường, Ninh Thư ngồi ở trên ghế, ghé lên trên bàn nghỉ ngơi, một tấc cũng không rời mà bảo hộ Ngọc Lưu Li.
Thích khách chạy trốn không trở lại, Ninh Thư ghé lên trên bàn ngủ cũng không mấy thoải mái.
Đến khi hừng đông, lại phải tới học viện, Ninh Thư thật muốn nằm ở trên giường ngủ một giấc.
Bởi vì linh hồn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi-2/2082184/chuong-1497.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.