Chương trước
Chương sau
Ninh Thư đã cảm thấy mình hảo đáng khinh, rình mò như vậy xem một nam nhân.

Mẫn Hạo Sơ tựa hồ như mọi chuyện đều như bình thường, không có gì biến hóa.

Nhưng Ninh Thư cảm thấy Mẫn Hạo Sơ âm trầm hơn rất nhiều, động tác thu liễm hơn rất nhiều, phỏng chừng biết trái tim mình có vấn đề, nên sợ bệnh tim phát tác.

Đây chỉ là bắt đầu, từ từ, trái tim sẽ suy kiệt dần.

Có thể sống đến khi nào còn phải xem vào việc tự chăm sóc mình ra sao.

Phải thật cẩn thận mà tồn tại như vậy, không biết ngày mai sẽ thành ra cái dạng gì.

Có lẽ sẽ không còn được thấy ánh mặt trời ngày mai.

Mỗi ngày người ủy thác đều phải sống trong sợ hãi, sợ hãi sống trong trường học, còn không dám không đi học, bởi vì nếu không đi đến trường học, thì không biết sau này sẽ phát sinh chuyện gì.

Sẽ lại chọc giận ba tên vương tử kia, dẫn tới càng nhiều trò đùa dai độc ác.

Cứ nơm nớp lo sợ như vậy mà tồn tại.

Cho nên, mấy người cũng thử tồn tại như vậy đi, không thể đoán trước được ngày mai.

Lúc Mẫn Hạo Sơ ra khỏi nhà hàng, ý vị cảm giác được có một đạo ánh nhìn đang rình mò mình.

Từ sau khi phát sinh chuyện gì gì kia trên đường cái, Mẫn Hạo Sơ đã mẫn cảm hơn nhiều.

Nếu có một tên đàn ông nào liếc mắt nhìn hắn một cái, Mẫn Hạo Sơ liền cảm thấy ghê tởm đến không chịu được, chỉ cảm thấy tên đàn ông đó có tâm tư dơ bẩn đối với mình.

Hơn nữa sau lần đó, Mẫn Hạo Sơ đã đi đại tiện ra máu mất mấy ngày, quả thực không dám đi kéo phân.

Ghê tởm đến mấy ngày ăn không ngon, trái tim lại không thoải mái.

Đây chính là sự tình đáng ghê tởm nhất và vô thố nhất trong cuộc đời của Mẫn Hạo Sơ, cho dù lần trước công ty có xảy ra đại biến cố như vậy.

Mẫn Hạo Sơ cũng chỉ hoảng hốt, nhưng khi loại chuyện này phát sinh trên người hắn, Mẫn Hạo Sơ cảm thấy trong thời gian dài, hắn cũng chưa chắc vượt qua được chuyện như khắc vào trong lòng này.

Ninh Thư thấy Mẫn Hạo Sơ nhìn quanh quất khắp nơi, phỏng chừng là đã nhận thấy ánh mắt của nàng, nên liền thu hồi lại ánh mắt, làm như không có việc gì rồi rời đi.

Dù sao những ngày tháng sau này của Mẫn Hạo Sơ cũng sẽ không quá tốt.

Có tiền cũng không mua được thân thể khỏe mạnh, trái tim mắc lỗi, điều trị thế nào cũng không hết.

Trừ phi được đổi tim, cho dù có đổi tim, cũng sẽ có phản ứng bài xích, không thể không dùng thuốc chống đào thải.

Cho nên, kết quả cũng coi như không tồi.

Ninh Thư định sẽ trở về nước, ra nước ngoài lâu như vậy, cũng không biết Dịch Hiểu Đông thế nào, ném lại Dịch Hiểu Đông ở trong nước.

Ninh Thư thật sự không yên tâm.

Nhưng trước khi đi, còn có một việc cần phải làm, đó chính là Ẩu Hạo Hiên.

Ban đêm ở đường núi là không khí mãnh liệt mênh mông, mãnh liệt hương vị của hormone và adrenalin.

Đầu tiên Ninh Thư đi tới chỗ vạch xuất phát, nhìn xem có Ẩu Hạo Hiên ở đây hay không.

Ẩu Hạo Hiên vẫn chạy chiếc xe thể thao màu vàng tới, sau đó Ninh Thư liền chạy đi, nấp ở một khúc cua nguy hiểm nhất.

Đường đua này có các đường cong liên hoàn, hơi không chú ý một chút là có thể chạy ra khỏi đường cái.

Ninh Thư ghé vào giữa một bụi cây, mặt đất rất lạnh lẽo.

Vì nhiệm vụ, Ninh Thư phải liều mạng.

Đỉnh núi vang lên một tiếng súng nổ vang, tinh thần Ninh Thư căng chặt, thời thời khắc chuẩn bị.

Một chiếc rồi một chiếc xe bay nhanh qua trước mặt, phóng băng băng như bay.

Ninh Thư nhìn chiếc xe thể thao màu vàng, phóng xuất ra tinh thần lực, canh đúng thời điểm, khiến cho xe của Ẩu Hạo Hiên đâm vào lan can.

Bành một tiếng, chiếc xe va vào thành lan can.

Dưới lực tương tác của tinh thần lực, chiếc xe mới không vọt thẳng xuống dưới chân núi.

Bằng không với lực đạo như vậy, mà lao xuống dưới chân núi khẳng định là hủy cả người lẫn xe.

Nhưng để hắn chết như vậy không có ý tứ.

Ninh Thư trốn đi, chạy xuống chân núi liền thấy có xe cứu thương ò í e chạy lên trên núi rồi.

Ninh Thư thở một hơi thật dài, quay trở về tầng hầm thu thập đồ đạc, ngày hôm sau liền bước lên chiếc tàu lần trước mình đã nhập cư trái phép tới đây.

Nhập cư trái phép không phải chuyện mà ai muốn làm, nên về sau nhất định phải một lần nữa thay đổi thân phận, ngồi trên cabin thoải mái dễ chịu.

Mà không phải ngốc ở trên tàu, thời thời khắc khắc sợ bị phát hiện.

Khi nhập cư trái phép, sinh mệnh không hề được đảm bảo.

Vượt qua mấy ngày lênh đênh khó chịu, rốt cuộc cũng thành công về nước.

Vừa bước lên đất liền, Ninh Thư lại choáng váng, sau đó lại phải đi tìm Dịch Hiểu Đông.

Lần này đi tương đối lâu, cũng không biết Dịch Hiểu Đông thế nào rồi.

Ninh Thư rất sợ Dịch Hiểu Đông bị bọn họ tìm thấy.

Ẩu gia, Mẫn gia có khả năng sẽ không có vạn năng như vậy.

Nhưng Mục gia, trên tay có quân đội nha.

Trước mắt, thực lực cá nhân ở trong nước thật không đáng nhắc tới.

Phù du hám thụ.

Nghe nói Mục Dạ Diệu bị đưa vào quân đội tiến hành đợt huấn luyện ma quỷ đi.

Ninh Thư không cảm thấy mình có thể tránh khỏi phạm vị rà quét của radar, tránh ra khỏi tầm mắt của một đám quân nhân để tìm Mục Dạ Diệu.

Không gặp được Mục Dạ Diệu, thì không có cách nào để tính kế.

Ngồi xe buýt xóc nảy một thời gian dài, say xe đến nỗi Ninh Thư phải phun ra.

Mới xuống tàu lại phải ngồi xe buýt.

Tới đạo quan rồi, khi Ninh Thư nhìn thấy khuôn mặt trẻ con của Dịch Hiểu Đông, thở dài ra một hơi.

Dịch Hiểu Đông nhìn thấy Ninh Thư thì mắt sáng lên, ngay sau đó ủy khuất nói: "Sao lần này chị đi lâu quá vậy?"

Ninh Thư cười tủm tỉm mà nói: "Lần này chị làm xong việc rồi, chúng ta sẽ một lần nữa bắt đầu lại cuộc sống."

"Chúng ta chuyển tới một nơi ở mới." Ninh Thư nói.

Dịch Hiểu Đông hỏi: "Chúng ta tới nơi nào?"

"Ra nước ngoài."

"Nước ngoài là ở đâu?"

Ninh Thư đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, đó chính là nếu thật sự phải ra nước ngoài, Dịch Hiểu Đông có khả năng sẽ không hiểu ngôn ngữ ở đó.

Lấy chỉ số thông minh của Dịch Hiểu Đông ra mà nói, thì muốn học một ngôn ngữ mới, thực là một chuyện khó khăn.

Ninh Thư vò vò đầu mình, sao lúc trước không nghĩ tới vấn đề này nha.

"Hiểu Đông, em nói sau này chúng ta nên sống ở đâu, em thích đi tới nơi nào?"

Ninh Thư hướng Dịch Hiểu Đông hỏi: "Nếu em thích ở đây, thì chúng ta liền ở đây."

"Chị dẫn Hiểu Đông đi tới nơi nào cũng được, chỉ cần có chị bên cạnh là được, chúng ta đi ra nước ngoài đi." Dịch Hiểu Đông thực khờ dại nói.

Ninh Thư thở dài một hơi, lưu lại đạo quan mấy ngày.

Những ngày tháng Dịch Hiểu Đông sống ở đạo quan thực bình tĩnh an bình.

Ngày nào cũng có thời gian rảnh để vẽ tranh, tới giờ ăn cơm đạo sĩ sẽ mang cơm đến cho.

Nơi này không có ai khi dễ Dịch Hiểu Đông.

Kỳ thật lấy tính huống của Dịch Hiểu Đông, càng ít tiếp xúc với người ngoài thì lại khá tốt.

Dịch Hiểu Đông tự đắm chìm trong thế giới của mình, thế giới chỉ có một mình Dịch Hiểu Đông.

Ninh Thư lăn qua lộn lại suy nghĩ suốt mấy ngày, vẫn quyết định mang Dịch Hiểu Đông đến sống ở một nơi khác.

Ra nước ngoài bắt đầu lại cuộc sống vẫn là tốt nhất.

Ở trong nước, Ninh Thư không có cảm giác an toàn.

Cho dù muốn ra nước ngoài, thì cũng đi tới quốc gia khác chứ không thể đến quốc gia E.

Vì rốt cuộc Mẫn Hạo Sơ và Ẩu Hạo Hiên đều xảy ra chuyện ở quốc gia E, nếu nàng lại tới đó, khó tránh khỏi bị hoài nghi.

Vậy đi tới nước khác đi.

Đã hạ quyết tâm, trong lòng Ninh Thư liền không có nhiều lo lắng như vậy nữa.

Trước lúc lên đường, Dịch Hiểu Đông đối với đạo trưởng còn chút lưu luyến, nửa ngày cũng chưa cất được bước chân.

Nhìn đạo trưởng cũng nước mắt lưng tròng.

Ninh Thư buông túi xách trên tay xuống, hướng Dịch Hiểu Đông hỏi: "Luyến tiếc như vậy sao?"

"Không có." Dịch Hiểu Đông lắc đầu.

Trẻ con nói dối.

Ninh Thư thở ra một hơi thật dài, cười nói: "Vậy chúng ta không đi nữa, liền ở đây sống đi, thế nào?"

"Thật sự?" Đôi mắt Dịch Hiểu Đông tỏa sáng, thần sắc giống như chó nhỏ được thưởng cho khúc xương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.