Chương trước
Chương sau
Ninh Thư nắm lấy tay Dịch Hiểu Đông, dạy Hiểu Đông tự viết tên mới của mình.

Hơn nữa, còn học cách ký tên, ở góc dưới cùng bên phải của giấy vẽ.

Rốt cuộc Dịch Hiểu Đông cũng vẽ tranh, học được cách viết tên mình, học cách ký tên tương đối xinh đẹp.

Đây là thiên phú, là bản năng, không giống với người không có chút tế bào nghệ thuật nào trong người như Ninh Thư.

Ninh Thư cũng không biết rốt cuộc nhiệm vụ này đã xem như thành công hay chưa.

Mẫn Hạo Sơ bị bệnh tim, Ẩu Hạo Hiên bị tai nạn xe, ngay cả Mục Dạ Diệu, va chạm như vậy, khẳng định là khiến cho hắn gãy xương nha.

Ninh Thư xiết nắm tay đến nỗi lộ ra khớp xương, dùng chính khớp xương nhô lên đó hướng thẳng vào xương sườn của Mục Dạ Diệu.

Cũng đủ cho Mục Dạ Diệu đau đến rất đau suốt một thời gian dài.

Nhiệm vụ này đến bây giờ vẫn chưa thông báo cho nàng rời đi, phỏng chừng là vì chưa làm được triển lãm.

Nhưng mà triển lãm tranh không phải chuyện một sớm một chiều có thể hoàn thành, yêu cầu tốn rất nhiều tiền.

Có rất nhiều họa sĩ danh tiếng, cả đời không có đủ tiền làm một cái triển lãm.

Có thể làm triển lãm tranh đều là những danh họa có tiền.

Chỉ có thể từ từ tới nha.

Không biết phải ngốc ở thế giới này bao lâu nữa.

Qua một đoạn thời gian, từ kết quả các cuộc thi, Ninh Thư thấy có đạt được một vài giải thưởng nhỏ, hầu như là giải an ủi.

Nói trực tiếp một chút là quà cảm ơn đã tham dự.

Ninh Thư cũng không nóng nảy, có một số chuyện không phải một lần là được.

Nhưng có một số tranh được chọn để đăng trên sách báo minh họa dành cho thiếu nhi, cũng được một chút tiền.

Ninh Thư thay Dịch Hiểu Đông làm cho hắn một cái thẻ ngân hàng, bên trong đều là tiền kiếm được của Dịch Hiểu Đông.

Ninh Thư có điểm nhọc lòng, sau này Dịch Hiểu Đông sẽ cưới dạng lão bà gì đây, tâm trí Dịch Hiểu Đông không được đầy đủ, chính là một ngốc tử.

Cơ bản không có cô gái nào nguyện ý gả cho Dịch Hiểu Đông, chịu đối mặt với một người ngây ngốc.

Hy vọng sau này Dịch Hiểu Đông có thể gặp được một cô gái thiện lương, có thể cộng độ cả đời.

Ninh Thư lại nhọc lòng không biết nguyên chủ Dịch Hiểu Đồng sẽ gả cho dạng đàn ông gì.

Nàng quả nhiên là quá nhàn.

Ninh Thư cảm thấy cuộc sống như vậy khá tốt, một lần nữa có người mới gia nhập, chi gian lẫn nhau cần ma hợp lẫn nhau, sẽ sinh ra rất nhiều chuyện phiền toái.

"Đinh, nhiệm vụ hoàn thành, rời đi thế giới nhiệm vụ, hiện tại có muốn tới nhiệm vụ thí luyện tiếp theo hay không." Thanh âm 2333 vang lên trong đầu Ninh Thư.

Ninh Thư thở ra một hơi thật dài, nhiệm vụ thứ nhất coi như kết thúc, chỉ còn hai cái nhiệm vụ.

Linh hồn Ninh Thư thoát ly khỏi thân thể Dịch Hiểu Đồng, đầu choáng váng, cảm giác như linh hồn của mình đang dung nhập vào một khối thân thể.

Lần này thời gian linh hồn dung nhập vào khối thân thể có hơi lâu.

Lúc Ninh Thư mở to mắt, đã không nhịn được mà xoa xoa đầu, cảm giác đầu óc nặng như đeo tạ.

Thực mệt mỏi.

"Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là thần thú khế ước của ta." Một thanh âm thanh lãnh vang lên bên tai Ninh Thư.

Ninh Thư ngẩng đầu nhìn thấy một nữ nhân, thanh lãnh cao quý, đang từ trên cao nhìn xuống Ninh Thư.

Thần thú khế ước?

Lần này không phải là người?

Ninh Thư không lên tiếng, xem xét tình huống chung quanh, chung quanh là một mảnh núi rừng.

Nữ nhân kia vươn tay nâng cằm Ninh Thư lên, "Chẳng lẽ còn không phục?"

"Có phải muốn ta đánh ngươi một trận hay không?" Nữ nhân kia vỗ vỗ mặt Ninh Thư, "Mỹ nam, ngươi lớn lên trông cũng không tệ lắm."

Ninh Thư:......

Còn là nam nhân?!!!

Không phải người, giới tính đực.

Sparta, nam nhân.

Ninh Thư nhìn không được sờ xuống phía dưới thân, cuối cùng nhịn không được nhắm mắt lại.

Là nam nhân thật a!

Ngọc Lưu Li nhìn thấy Ninh Thư tự sờ sờ nơi không thể miêu tả của mình, nhịn không được trừu trừu khóe miệng.

Rõ ràng là mỹ nam, sao có thể làm ra động tác đáng khinh như vậy.

"Uy, ta nói nè mỹ nam, ngươi đang làm gì vậy?" Ngọc Lưu Li không nhịn được nói, "Hiện tại ta tốt xấu gì cũng là chủ nhân của ngươi, lại dám làm lơ ta, ta liền cho ngươi biết mặt."

Mày liễu Ngọc Lưu Li dựng đứng, cả người đều mang theo một cổ chi khí sắc bén.

Thực khốc, thực khí phách.

Trong đầu Ninh Thư đột nhiên đau giống như bị kim chích, đau đến mức không chịu nổi.

Ninh Thư nhịn không được ôm đầu, quá đau, giống như linh hồn sắp bị xé rách ra vậy.

Vốn dĩ Ninh Thư không dừng lại mà tới thế giới này, linh hồn đã có chút mệt mỏi, hiện tại không biết duyên cớ gì, linh hồn lại đau như vậy.

Trên trán Ninh Thư đều là mồ hôi lạnh, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của nữ nhân kia.

Đầu nàng đau như vậy hẳn là có liên quan đến nàng ta.

Lúc nãy nữ nhân kia không phải nói nàng và nàng ta có khế ước thần thú sao.

Ninh Thư xoa cái trán, lên tiếng nói: "Từ từ, ngươi muốn làm gì?"

Ngọc Lưu Li khoanh tay nhìn Ninh Thư, "Hiện tại mới chịu thuần phục chủ nhân là ta sao?"

"Đi theo bên người Ngọc Lưu Li ta, thì chính là đồng bọn với ta, ta khẳng định sẽ không bạc đãi ngươi."

Tuy rằng không biết nữ nhân Ngọc Lưu Li này đang nói cái gì, nhưng vừa rồi Ninh Thư đau muốn chết, giờ còn nói đồng bọn gì chứ.

Còn nói có chỗ lợi.

Bị chỉ phân này khống chế cảm giác thật hảo khó chịu.

Ninh Thư cảm giác hiện tại mình giống như Tôn Ngộ Không, hơn nữa còn bị đeo vòng kim cô, chỉ cần Ngọc Lưu Li niệm niệm Khẩn Cô chú, nàng sẽ đau đớn muốn chết.

Ninh Thư còn chưa tiếp thu được cốt truyện, tình huống hiện tại như thế nào cũng tương đối mờ mịt, cho nên không ngạnh kháng.

Ninh Thư ừ một tiếng, "Ta biết rồi."

Lúc này Ngọc Lưu Li mới gật gật đầu, "Yên tâm đi mỹ nam, ta sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi."

Ninh Thư:...... Có thể đừng gọi ta là mỹ nam hay không.

Ngọc Lưu Li ngồi xuống, "Trời tối rồi, hôm nay chúng ta liền qua đêm ở đây đi, khu vực này là lãnh địa của ngươi, ngươi hẳn là rất quen thuộc, vậy giờ đi kiếm đồ ăn đi."

Ninh Thư ừ một tiếng, xoay người liền đi.

Hiện tại nàng cần phải có thời gian để tiếp thu cốt truyện, cách xa Ngọc Lưu Li một chút, Ninh Thư bắt đầu tiếp thu cốt truyện.

Nguyên chủ tên là Khổng Lâm, bản thể là một con khổng tước, trải qua thiên kiếp, cuối cùng trở thành thần thú.

Thực lực cường đại.

Vốn dĩ đang ẩn cư ở mảnh núi non này, không hề có địch thủ.

Mơ màng hồ đồ thế nào lại thành khế ước thần thú với con người.

Ngọc Lưu Li là một bao cỏ không thể tu luyện, tuy rằng sinh ra trong một đại gia đình, nhưng vì không thể tu luyện, lại nhỏ yếu nên không tránh khỏi bị người khác khi dễ.

Bởi vậy Ngọc Lưu Li là người khϊếp nhược yếu đuối, nhưng người vừa rồi hoàn toàn không giống với Ngọc Lưu Li.

Ngọc Lưu Li đã đổi tim, Ngọc Lưu Li của hiện tại là nữ đặc công, với mười tám ban võ nghệ, dùng độc, dụng võ, cùng đủ các loại kỹ năng ngưu bức đều dễ dàng như trở bàn tay.

Xuyên qua đến khối thân thể phế tài này, mở ra một con đường nghịch thiên.

Đương nhiên trên con đường nghịch thiên này, có thần khí, thần thú, thần đan, còn có các loại tài bảo đều đắp lên trên người.

Ngoại trừ những thần khí, thần thú, thần đan ra, còn có các nam nhân thần kỳ cũng sôi nổi thấu đi lên.

Chỉ còn thiếu tổ chức đại hội đấu võ, xem ai đủ lợi hại để làm chính phu, còn lại thì vào tam cung lục viện 72 phu gì đó đi.

Đương nhiên, nữ nhân giống như Ngọc Lưu Li, muốn có thể lực thì có thể lực, muốn có bộ dáng có bộ dáng, tất nhiên được nam nhân thích, có bản lĩnh.

Nguyên chủ Khổng Lâm là thần thú đầu tiên mà Ngọc Lưu Li làm khế ước.

Hiện tại, Ngọc Lưu Li vừa mới xuyên tới đây, bị gia tộc cùng họ hàng, huynh đệ tỷ muội, đường huynh đường đệ đường tỷ muội khi dễ, ném vào sống trong mảnh núi rừng này.

Trên đường đi đã chết, sau đó bị nữ đặc công khí phách xuyên qua.

Lại ngoài ý muốn ăn được thiên tài địa bảo gì đó, loại thiên tài địa bảo này chính là thứ có thể đả thông kinh mạch trên người, Ngọc Lưu Li trở thành người có thể tu luyện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.