Chương trước
Chương sau
Tuy nghĩ vậy nhưng nếu đã là làm chuyện trái với đạo lí thì dù có tài phép thông thiên thì hắn cũng chẳng thèm để mắt tới, thế nhưng đột nhiên trong đầu hắn lại hiện lên một loại nghi ngờ, làm sao một tên quỷ thủ kia có thểm am tường trận pháp tới như vậy, dưới trướng quỷ phó đều biết quỷ thuật, ngay cả quỷ anh kia cũng biết di hình hoán vị, chẳng lẽ hắn ta cũng là một đạo sĩ, hoặc đã được cao nhân nào đó chỉ điểm, loại tình huống này trước kia hắn cũng đã từng gặp thế nhưng lần này có chút khác biệt hơn hẳn, nếu nói trước đây con quỷ thủ này cũng là đạo sĩ thì có phần vô lí, tại sao hắn lại chọn con đường tà tu, hơn nữa trước đây Chung Quỳ cũng đã nói hắn đã bị bắt giam dưới âm ty, chiếu theo âm điều thì pháp sư tà tu sẽ bị giam ở huyết ô trì, vĩnh viễn không được siêu thoát, nơi đó chắc chắn không ai có thể phá nổi vì nằm ngay dưới phạm vi của phong đô đại đế, còn nếu nói có cao nhân chỉ điểm thì tại sao người đó lại giúp cho tên quỷ lão này thực hiện hành vi, và vị cao nhân đó pháp lực thâm sâu tới cỡ nào mà có thể thao túng được tên quỷ lão này? 

Tất cả dường như tạo nên một câu hỏi lớn hơn nữa, so với trước khi xuống tới đây thì còn khó giải đáp hơn, thế nhưng trong lòng Dương Vũ như bỏ qua một thứ gì, một thứ rất quan trọng mà hắn không tài nào có thể nghĩ ra, nhưng hắn biết hắn đang nghĩ về cái gì, sâu chuỗi những tình huống lại với nhau thì tạo nên một màn kịch rất sống động, không, không thể nào như vậy được, chắc chắn là có nguyên do nào khác. 

Tạm dẹp bỏ những suy nghĩ này qua một bên, Dương Vũ lại tiếp tục đi quanh căn phòng một lần nữa, lúc này vừa đi qua phía mấy cái hòm kia thì hắn lại khẽ ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt, loại mùi hương này rất dễ chịu nhưng, tuy hắn nhớ được đã từng ngửi qua ở đâu thế nhưng trong chốc lát không nhớ nổi, lập tức tìm kiếm sung quanh, lúc này mới xác định được mùi hương phát ra từ mấy cái hòm phía gần hắn, Dương Vũ ban đầu chỉ nghĩ mấy cái hòm này cũng là đựng ngọc ngà châu báu cho nên không muốn quan tâm, lúc này mới thấy mấy cái hòm này đúng là không giống mấy cái kia, được bảo quản khá tốt, bên ngoài còn được đổ thêm một lớp sáp ong, giường như có người muốn không được cho bất kì thứ gì được lọt vào đây, liền tiến lại phía một ngọn đèn trên tường tháo xuống, hơ hơ trên lớp sáp ong kia, sáp ong gặp phải lửa thì một lúc cũng chảy ra hết, Dương Vũ đặt lại cây đèn về vị trí cũ rồi tiến lại phía cái hòm kia mở ra, trong hòm là những thỏi gì đó hình tròn, xếp rất tỷ mỉ, được bọc bên ngoài là một lớp giấy, bên trong cỡ chừng gần trăm thỏi như vậy, Dương Vũ cũng tùy tiện bốc lên một thỏi, mở lớp giấy kia ra rồi đưa lên mũi ngửi ngửi, còn không tin vào trực giác của mình nên liền đưa tới nơi có ánh sáng ngọn đèn chiếu tới, lật qua lật lại rồi mới dám chắc “ là thuốc phiện”

Trước đây hắn cũng đã từng sử lý mấy việc linh dị ở những nhà “thuốc”, cũng đã ngửi qua mùi hương này, nhưng cũng chỉ là vài lần, vậy nên trong chốc lát không thể nhớ ra, lại nói đến thứ này, khi những người truyền giáo tây dương du nhập vào trong đất nước này có đem theo hai thứ mà triều đình ban đầu xem chúng là rất tuyệt vời đó chính là thuốc súng và thuốc phiện, ban đầu thuốc phiện chỉ để dùng trong mục đích giảm đau thế nhưng sau này ngày càng bị lạm dụng tới mức hoàng đế phải ra lệnh giới nghiêm, đưa ra rất nhiều hình phạt khắt khe cho những kẻ cất giấu và tàng trữ thứ thuốc này. thế mà bây giờ ở đây, Dương Vũ đếm xơ qua trong một hòm như thế này cũng phải tới cả trăm bánh thuốc phiện, mà không phải chỉ duy nhất một hòm, lại nhìn qua thiếu phụ cùng quỷ anh kia thì mới dâng lên sự căm phẫn, không ngờ tên huyện lệnh kia đã sát hại hai mẹ con họ chỉ vì mục đích biến họ thành vật giữ kho, bảo vệ cái khối gia tài cùng số thuốc phiện này, liền một hơi chạy thẳng lên trên mặt đất, hướng về tiền viện nơi vương gia đang đợi sẵn ở đó, vừa ra tới nơi thì cũng đã thấy đám người Đằng Thanh cùng Thu Linh mấy người họ đã đợi sẵn ở đó, thấy Dương Vũ đi tới nhưng quan sát thấy trên người hắn đang mặc quan phục thì không dám lên tiếng, Dương Vũ cũng không bận tâm, tiến đến trước mặt vương gia, tay đưa ra bánh thuốc phiện ban nãy nói 

-bẩm đại nhân, phát hiện một kho chứa thuốc phiện ở hậu viên Trang gia

Vương gia có chút kinh ngạc, cầm bánh thuốc phiện kia lên ngửi ngửi, lại đưa cho Dương Vũ, lúc này tên huyện lệnh kia mặt đã cắt không còn một giọt máu, chân run lên cầm cập, chưa đợi cho vương gia lên tiếng thì đã đi gối tới trước mặt ông ta gào lên giải thích 

- đại nhân, hạ quan bị oan, là hạ quan bị oan 

Thế nhưng vương gia không có chút biến chuyển tâm tình, lạnh nhạt nói vọng ra phía sau 

-người đâu, tước mũ ô sa, giải hắn về đại lao chờ ngày xét sử 

Lập tức mấy tên lính đứng phía sau chạy lên kéo hai tay tên chi huyện kia ra đằng sau, một tên khác liền cởi bỏ mũ, áo trên người tên huyện lệnh kia, thế nhưng chưa kịp dẫn hắn đi thì bên trong nhà vang lên tiếng khóc thảm thiết của một lão nhân gia 

-con trai…các người vì sao bắt con ta đi 

Vừa dứt lời thì mấy người Dương Vũ liền đưa mắt về phía trong tiền sảnh, từ đó một lão già trống gậy đang lộc cộc chống gậy đi ra, không ai khác chính là lão già ban nãy mà Dương Vũ đã thấy khi ở trong vườn liễu 

-các ngươi nhìn cái gì, mau đưa phạm nhân đi 

Vương gia lạnh lùng nói, thấy lão già kia vẫn cố mà chạy tới thì mấy tên lính khác liền tiến lên giữ lại không cho tiến tới nữa, lúc này tên huyện lệnh kia lại kêu gào thê lương, xin vương gia đừng làm khó dễ cha hắn, rồi cả hai cha con họ đều xụt xùi nước mắt, không ít người kể cả vương gia cũng không muốn nhìn thấy cảnh này nên liền quay mặt đi về hướng khác, Dương Vũ thấy vậy thì lửa giận lại sôi trào, nghĩ tới người quả phụ cùng quỷ anh kia thì tức đến siết chặt nắm đấm, liền một hơi đi về phía lão già kia, một tay phóng thích cương khí đặt lên vai lão ta cảm nhận, không có gì đặc biệt, thế nhưng bất chợt hắn nhận ra trong tâm mạch của lão ta có cái gì đó không bình thường, liền đưa cương khí vào đó thể nhưng liền bị thứ đó làm cho tiêu biến, lúc này liền nhếch miệng cười 

-ngươi còn giả bộ làm gì nữa?

Lão già kia lại nhìn hắn, chỉ kịp thấy hắn tay đang bắt quyết rồi đánh lên ngực lão một cái, mấy người Đằng Thanh cùng Thu Linh không ngờ Dương Vũ lại đánh một ông già, ngay cả vương gia cũng không giấu nổi sự cả kinh, không ngờ hắn lại ra tay với một ông già, tên huyện lệnh kia thấy cha mình bị đánh cũng vùng vằng, thét lên giận giữ đòi sống đòi chết với Dương Vũ, thế nhưng xem ra hắn không hề để tâm, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào lão già kia, chỉ thấy lão ta vừa bị trúng một đòn của hắn thì lập tức lùi về sau hai bước, khóe miệng giật giật 

Đột nhiên lão ta hú lên một tiếng quái dị, ngửa mặt lên trời, từ thất khiếu bay ra một luồng khói đen rày đặc, tích tụ lên trên không trung một hình dáng đáng sợ, Dương Vũ vừa nhìn qua thì liền lẩm bẩm “ma chướng quỷ thân”, tất cả mọi người xung quanh khi nhìn thấy một màn này thì sợ hãi không thốt lên lời, ngay cả tên huyện lệnh kia cũng không giấu nổi sự thẫn thờ, miệng đang không ngớt lời mắng chửi Dương Vũ thế nhưng cũng im bặt, đưa mắt nhìn cha mình đang trong tình trạng quỷ dị như vậy
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.