Chương trước
Chương sau
Đến lúc này Dương Vũ chợt hiện ra vài phán đoán, có phần nghi hoặc về việc này

-Chung thiên sư, không phải ngài gọi tôi đến đây chỉ để nói việc này thôi chứ?

Biết đối phương đã hiểu biết một nào nguyên nhân, Chung Quỳ liền quay lại, vẫn giữ phong thái uy nghiêm đó 

-đó là phạm nhân của âm ty, theo bộ hình thì pháp sư nhân gian có thể giết không tha, nhưng bây giờ bọn chúng là thứ duy nhất để có thể truy tìm dấu vết của huyết sích quỷ vương, tuyệt đối không thể giết, ngươi hiểu rồi chứ?

Thì ra là như vậy, thế nhưng có vẻ như lý do này chưa đủ để thuyết phục Dương Vũ, thứ nhất, năm xưa huyết sích quỷ vương cùng với sư công của hắn đã đánh tới địa phủ, về vấn đề này không thể nào những kẻ dưới này lại không biết, hà cớ gì phải đi tra khảo mấy tên quỷ thủ vốn đã bị phong ấn từ lâu kia, rốt cuộc chúng cũng đâu có tham gia vào trận chiến đó, cũng là vô pháp truy cứu, thứ hai, tại sao Chung thiên sư lại hẹn hắn đến nơi này, tại sao không trực tiếp dẫn hắn đến phủ của Chung thiên sư? lén lút như vậy để làm gì? 

-Chung thiên sư không phải không biết, thực lực của bọn chúng hiện tại nếu như hợp sức có thể sánh ngang được với tứ phương sát thần, việc tiêu diệt đã là khó, bắt sống chúng thực lòng là càng khó 

Dương Vũ dò hỏi, thực ra trong lòng hắn còn đang muốn biết Chung thiên sư đang định dự tính điều gì, muốn sau câu hỏi này tra rõ ra nguyên nhân, thế nhưng Chung thiên sư chỉ phất tay áo hừ một tiếng, vang lên giọng nói ầm ầm như sấm dậy 

-từ khi nào pháp sư nhân gian các ngươi lại hèn kém như vậy? nếu như không làm nổi thì ta có thể tự đi tìm người khác 

-Chung thiên sư, thực lực của ngài thì cả tam giới đều biết, sao không tự mình đến bắt chúng về quy án.

Dương Vũ khẽ mỉm cười nói, như bị đâm chúng vào tim, Chung thiên sư đột nhiên lộ vẻ tức giận quát 

-to gan, ngươi dám thách thức bổn tọa sao?

Thấy tình hình có vẻ xấu đi thì Dương Vũ cùng không dám lỗ mãng, thực sự trong lòng hồ nghi không thôi về việc này, Chung thiên sư là chủ sự hàng yêu diệt ma của âm dương lưỡng giới, nếu nói việc này dù cho có liên hệ với Dương Vũ thế nhưng Chung thiên sư cũng không phải cất công mời hắn tới đây, cứ trực tiếp lên nhân gian tìm hắn không được sao? lúc này Chung thiên sư đột nhiên lại nói 

-Lục thiên sư, mời theo ta 

Nói rồi cất bước đi về phía trước, Dương Vũ cũng không hỏi nhiều mà lập tức đi theo, cả hai bước tới một dòng nước cách đó không xa, đến nơi thì Chung thiên sư dừng lại, tiếp đó bảo Dương Vũ tiến tới, một dòng nước này nhìn qua thì cũng như những mặt hồ trên nhân gian, thế nhưng để ý kĩ thì Dương Vũ mới thấy điều đặc biệt, liền hỏi 

-Chung thiên sư, tại sao mặt hồ này không có một chút dao động nào vậy? 

Chung thiên sư nhìn xuống mặt hồ, tay vuốt chòm râu giải thích 

-đây là minh kính hồ, hồ này có thể trứng tâm, nếu ngươi để cho lòng mình thanh tịnh có thể nhìn xuống mặt hồ mà hiểu thấu được thiên cơ 

Thần kì vậy sao? thế nhưng Dương Vũ biết không chỉ tự dưng mà ngài ấy dẫn mình tới đây, không đợi cho Chung thiên sư đề nghị mà liền bước tới, nhắm mắt lẩm nhẩm băng tâm chú rồi mở mắt nhìn xuống mặt hồ 

Từ chỗ hắn nhìn dần dần có một chút dị động, mặt nước từ từ gợn sóng như làm vỡ nát sự thanh tĩnh vốn có, ở chính giữa chỗ khoảng nước đen kịt kia dần dần hiện lên một hình ảnh, có thể thấy được khắp nơi đều là đầu rơi máu chảy, thần, ma, nhân đang quyết liệt chém giết lẫn nhau, phía giữa trận chiến có một kẻ nam nhân toàn thân đen kịt, không nhìn rõ được hình dáng, đang điên cuồng sát hại tất cả những thứ ngáng đường hắn, thấy một màn này thì Dương Vũ liền cả kinh, quay lại phía Chung thiên sư, chỉ thấy ngài ấy thở hắt ra một hơi, từ từ nói 

-đó chính la huyết sích quỷ vương, cái mà ngươi đang thấy chính là kết quả nếu như để hắn xuất thế một lần nữa. 

Lại nói 

-hình ảnh này ta đã làm nhiễu loạn âm ty trong thời gian gần đây, đến cả thập điện diêm vương cũng tỏ ra hết sức quan tâm, điều động rất nhiều quỷ tướng điều tra tung tích của tên quỷ vương kia, thế nhưng vẫn vô dụng, giờ chỉ còn lại hai tên quỷ thủ trước kia là thủ hạ của hắn, ngươi đã hiểu sự tình của việc này rồi chứ?

Dương Vũ chợt có chút giao động,nếu nói như vậy cảnh hạo kiếp kia sẽ là sự thực nếu như để tên quỷ vương đó tại thế một lần nữa? thế nhưng vẫn muốn xem tiếp kết cục của việc này như thế nào nên liền quay về phía mặt hồ quan sát, tuy nhiên đã không còn hình ảnh kia nữa, một lần nữa lại niệm băng tâm chú nhìn xuống, mặt nước vẫn như vậy, lại tiếp tục hiện ra một hình ảnh thế nhưng không còn là thứ mà Dương Vũ đã xem ban nãy, lần này là cảnh hai người thiếu nữ đang đi cùng nhau, trên tay một người còn cầm một chiếc giỏ đi chợ, Dương Vũ nhìn kĩ thì mới nhận ra đó là Thu Linh và Lệ nhi, hai người họ đang nói chuyện vui vẻ thì đột nhiên một cơn gió kéo theo một làn hắc khí kéo tới quấn lấy hai người, chỉ trong nháy mắt hai người họ đã biến thành hai cái thây khô, chỉ còn lại một chút phần da đang bọc vào bộ xương, Dương Vũ đến lúc này hoảng sợ cực điểm, không chần trừ mà đứng lên 

-chuyện này là thế nào?

-là thiên cơ 

Chung thiên sư nhàn nhạt đáp, Dương Vũ chợt lửa giận công tâm, cắn chót lưỡi một cái định làm phép quay về nhân gian nhưng lại nhớ ra rằng mình đi xuống đây bằng bản thể, không thể dùng cách thường như mọi khi để quay trở lại, chỉ còn một cách duy nhất đó chính là quay lại phía quỷ môn quan, ở đó có dẫn hồn quỷ sứ, họ có thể mở ra thông đạo dẫn tới âm dương lưỡng giới, như vậy mới có thể để cả bản thể của hắn quay trở về, vừa nghĩ tới đó thì lập tức chạy như bay về phía trước, thẳng về hướng của quỷ môn quan, Chung thiên sư gọi hắn một tiếng quay lại nhưng thực lòng hắn ta làm gì có tâm trạng để nghe, vẫn một mực tức tốc chạy, đột nhiên trước mặt Chung thiên sư lại hiện ra trước mặt hắn, không nói một lời lập tức đưa tay về phía sau kết ấn, từ trong hư không hiện ra một cánh cổng dẫn về nhân gian, đúng nơi mà Dương Vũ đã cùng Minh thiên tử rời đi, Dương Vũ liền hiểu ra được ý tứ, đang tính tiến vào thì Chung thiên sư ném cho hắn một vật, chính sác hơn là một thẻ bài hình tròn, Dương Vũ nhận lấy nhưng không kịp xem sét đó là thứ gì mà trực tiếp nhét vào trong người rồi chạy về phía cảnh cổng quay về nhân gian 

Thấy hắn đã quay trở lại thì tiểu Nguyệt lộ ra sự mừng rỡ, thế nhưng đang tính hỏi hắn có gặp bất trắc gì không thì Dương Vũ đã chạy biến mất, hướng ra cổng mà không thèm ngoái đầu lại, lúc này ngoài sân Thanh Trường cùng hai sư đồ liễu giao sư thái và Đằng Thanh đang ngồi uống trà, thấy Dương Vũ có biểu hiện lạ lùng nên không khỏi thắc mắc, Thanh Trường liền đuổi theo hắn, thấy vậy liễu giao sư thái cũng kêu Đằng Thanh đi theo xem sét, nếu như có sảy ra bất trắc gì thì có thể tương hỗ lẫn nhau 

Lúc này đang trên đường trở về, Thu Linh cùng Lệ nhi đang nói chuyện rất vui vẻ, đột nhiên phía trước thấy Dương Vũ đang chạy như bay tới, sắc mặt trắng bệch mà hét lên 

-cẩn thận, cúi xuống
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.