Người kia nghe thấy hắn hỏi vậy thì phì ra một hơi thuốc, quay qua nhìn hắn rồi liếc liếc mắt về phía hắn, Dương Vũ thấy vậy mới nhìn lại trên người thấy mình vẫn còn mặc đạo bào thì mới hiểu ra ý tứ, cũng không muốn nhiều lời nên liền lấy ra năm lượng bạc đưa cho lão, vì thời gian trước khi còn ở bản môn hắn cũng được Đằng Thanh đưa đi làm tang sự cho mấy hộ gia đình dưới chân núi cho nên mấy việc chọn quan tài này hắn rất rành, thoáng đảo mắt qua liền chọn được một chiếc quan tài tốt nhất, nói với lão ta rằng sẽ lấy cái này, mua bán song xuôi thì vẫn đề lại nảy sinh vấn đề, hắn không thể một mình vác nổi chiếc quan tài này lên tận trên đỉnh núi, lại thở dài ý định đi ra ngoài phố thuê mấy tên thanh niên mang về dùm mình, lão già đóng quan tài kia thấy vậy thì không cần hắn nói cũng đoán ra nên liền gọi hắn quay lại, nói rằng để ông ta bố trí cho vài người không những vận chuyển quan tài về mà còn làm chu toàn công việc ma chay, Dương Vũ nghe vậy thì có chút ngạc nhiên, nói gì thì nói làm dịch vụ như lão ta thì rất hiếm tiệm quan tài nào có, dĩ nhiên là sẽ phải bù đắp thêm một chút kinh phí.
lão ta rít một hơi thuốc rồi nói lớn tiếng
-a Tưởng, a Tưởng, gọi hết mấy đứa lên đây, chuyển chiếc quan tài về cho vị đạo trưởng này
Lập tức từ phía sau dãy nhà giọng nói của một nam nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ki-huyen-mon/3282492/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.