Edit: Lam Sắc.
Sự tức giận của Nhạc San được bình ổn bởi một quả dâu tây.
Nhạc San đưa lưng về phía Khương Vị, nghĩ rằng dù thế nào mình cũng sẽ không để ý đến cậu ấy nữa, cho dù cậu ấy có xin lỗi cũng phải có cốt khí, nhất định không nhận. Trừ phi cậu ấy lấy ra thứ gì đó có thành ý thiết thực, bằng không thì mình tuyệt đối không cúi đầu.
Cô cảm thấy sofa dưới mông hơi động, hình như Khương Vị bỏ đi rồi. Nhạc San rối rắm một lát, quay đầu nhìn sang, hình bóng Khương Vị biến mất sau cửa bếp, sau đó lại có tiếng nước chảy mơ hồ.
Vậy mà lại không để ý tới mình. Trong nháy mắt Nhạc San cảm thấy ủy khuất, trừng cánh cửa phòng bếp, bĩu môi.
Cô liên tục trừng mắt nhìn cửa phòng bếp, vừa tức giận, vừa nghe ngóng động tĩnh của Khương Vị. Khi cửa bếp lại bị mở ra, Nhạc San lập tức thay đổi phương hướng, mặt quay vào sofa, để lại cho Khương Vị một bóng lưng lạnh lùng đang tức giận. Tranh thủ để anh vừa ra khỏi phòng bếp liền nhìn thấy mình, cảm nhận được cảm xúc của mình.
Nhạc San có thể cảm nhận được Khương Vị càng ngày càng gần, sofa lại lõm xuống một lần nữa. Lần này anh ngồi tương đối gần Nhạc San, sofa lún xuống làm Nhạc San đang ôm tay nghiêng người, suýt nữa ngã xuống. Cô nhanh chóng giơ tay giữ vững cơ thể, rồi lại phát hiện ra khí thế vừa nổi lên của mình đã tiêu tan.
Còn đang uể oải, trước mắt lại xuất hiện màu đỏ đáng yêu.
Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bup-be/29981/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.