Không có người điều khiển, mộc diêu xoay quanh bọn họ, ở giữa không trung vang lên tiếng va đập, vụn gỗ dập nát bay lung tung. 
Ngọc Vô Hà một tay kéo xuống nón sa, cùng vụn gỗ cùng chìm vào trong màn đêm đen tối: "Nếu ngươi đã thấy, thứ này cũng không cần thiết." 
Hoàn Ý Như không ngừng lùi về phía sau, tràn đầy phòng bị: "Ngươi rốt cuộc là ai?" 
Ngọc Vô Hà chậm rãi hướng về phía nàng, ưu nhã như vậy lại từng bước ép sát: "Đêm qua mới hôn qua ngươi, hôm nay liền không quen biết ta?" 
Khi hắn chỉ còn cách chính mình một bước, trạng thái phòng bị của Hoàn Ý Như lên mức cao nhất, dồn dập mà rút chỉ bạc từ trong tay áo ra, yên lặng phóng qua. 
Ngọc Vô Hà nhấc lên vạt áo, thế nhưng tay không tiếp được chỉ bạc. 
Hoàn Ý Như nhấc chân hướng xương sườn hắn đá vào, lại rút ra chỉ bạc công kích cổ hắn. 
"Khoa chân mua tay..." Ngọc Vô Hà khóe miệng ngậm ý cười hài hước, uyển chuyển nhẹ nhàng cong hạ thân, bắt lấy mắt cả chân nàng đá tới, cởi ra giày thêu thưởng thức bàn chân nhỏ của nàng. 
Gan bàn chân Hoàn Ý Như tê rần, bắp đùi bủn rủn xuống, hoàn toàn không đứng vững. 
Trong lúc nàng trố mắt không thể tin, Ngọc Vô Hà túm chặt chỉ bạc, đem Hoàn Ý Như kéo vào trong ngực, nâng lên cằm mượt mà của nàng, môi mỏng lại in lên cái miệng nhỏ khẽ nhếch. 
"Ngô ngô..." Hoàn Ý Như bị lấp kín môi, vô lực nức nở. 
Ngọc Vô Hà đem nàng đẩy ngã trên ngói đen, con ngươi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bup-be-tuong-cong-nguoi-roi-tuong-cong/181852/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.