Diệp Mạnh Giác vọt vào phòng tắm mở nước lạnh, dùng sức tưới trên đầu, ai bảo mày choáng váng, ai bảo choáng váng, anh ở trong lòng tự chửi chính mình.
Diệp Tư mịt mờ mờ mịt bị tiếng đóng cửa đánh thức, phòng tắm bên cạnh hình như có tiếng nước chảy. Cô xoa mắt rời giường mở cửa đi ra ngoài, phía ngoài mở sáng đèn, nhất định là chú đã về. Ý thức còn có chút hỗn độn, cô đẩy cửa phòng ngủ của chú, “Ào ào” Tiếng nước chảy càng vang lên, cô gõ gõ cửa phòng tắm, mơ hồ không rõ nói: “Chú, chú về rồi à.”
Lúc Diệp Mạnh Giác đi ra, thấy Diệp Tư đang vừa xoa xoa mắt vừa ngáp, chân không đứng ở ngưỡng cửa phòng tắm.
Thấy anh đi ra, nhóc con rất biết điều gọi một tiếng: “Chú.”
Âm giọng mang theo chút lười nhác, đặc trưng của người mới tỉnh ngủ.
“Sao lại đi chân không? Bị cảm thì làm sao bây giờ? Mau trở lại ổ chăn đi.” Diệp Mạnh Giác khàn họng nói. Bé cưng không biết mình quần áo không chỉnh tề như vầy, đứng trước mặt mình ngáp sẽ có bao nhiêu nguy hiểm.
“Dạ.” Diệp Tư ngoan ngoãn gật gật đầu, quay người lại, bò lên giường của anh. Sau khi chui vào chăn cô còn nhu thuận nói: “Chú ngủ ngon.”
Diệp Mạnh Giác nhìn bé cưng đang ngủ trên giường mình, dở khóc dở cười, mình là ngàn trốn vạn trốn, nào biết, cô cố tình đưa bản thân mình vào miệng cọp?
Trên giường bé con rất nhanh liền ngủ mất, lát sau có tiếng hít thở truyền đến, Diệp Mạnh Giác đứng tại chỗ sửng sốt nửa ngày,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bup-be-sua-cua-diep-thieu-gia/1538982/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.