Một mỹnam ngồi trước cây đàn piano, ánh sáng bao trùm lấy anh. Bản nhạc mà anh đangchơi là bản «Rừng sương mù» của Bandari. Dường như tất cả những chuyện phiềnnão thị phi trên thế giới này đều không liên quan đến anh. Trong khu rừng sươngmù bao phủ ấy, mọi âm
thanhđều là giả. Chỉ có anh là thật. Đó là một trong những bản nhạc mà Xuân Phithích nhất. Thuần Uyên mặc chiếc áo đuôi tôm dài, đôi mắt dưới cặp kính thủytinh trông thật tĩnh lặng và bi thương.
- Saoanh em lại ở đây. Cô lạnh lùng lườm Tô Kính Hy – Làm thêm?
- Mỗibuổi tối cậu ấy làm ở đây hai tiếng, một trăm mười tệ. Ngoài ra cuối tuần cònđi dạy gia sư, mỗi tiếng một trăm tám mươi tệ. Tô Kính Hy nhìn khuôn mặt lạnhlùng của Xuân Phi và nói – Chuyện Thuần Uyên làm thêm kiếm tiền chỉ có một mìnhanh biết, ngay cả bố mẹ em cũng không biết.
- Vìsao phải ra ngoài kiếm tiền, tiền thưởng trong cuộc thi piano của anh ấy khôngđủ tiêu sao? Năm sau anh ấy còn phải thi vào đại học Bắc Kinh….anh ấy….
- ThuầnUyên được cử đi học, nhưng không phải là đại học Bắc Kinh mà là học viện âmnhạc….Cậu ấy không muốn mọi người biết….Vì bố mẹ em đều hy vọng cậu ấy thi vàoĐại học Bắc Kinh, nhưng cậu ấy muốn kiếm nhiều tiền.
XuânPhi không nói được lời nào. Âm thanh ở đó dội vào tai khiến màng nhĩ của cônhói đau. Xung quanh là tiếng bước chân ồn ào. Cô đứng ở đó như manocanh, mọingười liếc nhìn cô rồi chỉ chỏ, bàn tán, tưởng rằng đôi tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bup-be-khieu-vu-voi-ai/3178758/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.