Nghe này, đây là âm thanh của tự nhiên, có tiếng lá câyđang thở, có tiếng bùn đất đang ngủ, còn có tiếng rên rỉ của côn trùngtrước lúc chết. Trên những con đường ở vùng ngoại ô, những công nhân vệsinh đang quét lá rụng, lá được chất lên xe rác chuyển ra bãi rác ở gầnđó. Cả mùa thu dường như có thể ngửi thấy mùi lá cây cháy.
Đây là cái mùi khiến người ta chảy nước mắt.
Tô Kính Hy đã hình dung như thế. Xuân Phi thì lại cảm thấy đau lòng vìsự ra đi của những côn trùng mùa hạ. Cô ngồi sau xe anh, hai cái chânkhông ngừng đung đưa, gió thu luôn vào ống quần của cô, cảm giác
mát lạnh như bạc hà.
- Này, đan áo len cho anh đi, khăn len cũng được.
- Công ty bố anh sắp phá sản à?
- Đừng đùa nữa, nói thật đấy.
- Em cũng nói thật mà.
- Hay là em đan khăn cho anh, anh bảo bố anh tăng lương cho chú An Dương, em thấy thế nào?
Đột nhiên Xuân Phi nhảy xuống đất. Anh vội vàng phanh kít một cái,ngoảnh đầu lại thấy Xuân Phi đang gườm gườm nhìn mình. Tô Kính Hy biếtmình nói sai. Đôi môi gợi cảm của anh mím chặt, quay lại kéo cô lên xe.Suốt đường đi hai người không nói gì nữa. Điều cấm kỵ mà họ không thểnói tới đó chính là mối quan hệ giữa hai gia đình.
Bố Xuân Phi cùng bố Kính Hy lập nghiệp. Ông làm việc bao nhiêu năm naynhưng vẫn ở vị trí cũ. Trong công ty có rất nhiều người trẻ tuổi tàigiỏi biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bup-be-khieu-vu-voi-ai/3178740/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.