Nửa đêm, Xuân Phi nghe thấy có người khẽ đẩy cửa phòngmình. Cô vẫn chưa ngủ say. An Dương Thuần Uyên chỉnh điều hòa xuống haibảy độ, sau đó rón rén đến cạnh giường đắp chăn cho cô.Mắt Xuân Phi vẫnmở to. Đợi đến khi mắt của Thuần Uyên thích ứng với bóng tối, anh mớingạc nhiên phát hiện ra điều đó.
Thuần Uyên đặt tay lên trán cô và nói:
- Chưa ngủ à?
Xuân Phi nằm sát vào trong, nhường chỗ cho anh. Thuần Uyên nằm xuống để Xuân Phi gối đầu tay mình.
Dường như Xuân Phi gầy đi, cô nằm co quắp bên cạnh anh giống như một chú mèo con.
- Anh, để em đoán nhé, lần này anh giành giải nhất, đúng không?
- Không nhớ được hết bản nhạc, giải nhì.- Giải nhì cũng rất tốt. Có phải bị mẹ cằn nhằn không. Giải nhất được một trăm nghìn tiền thưởng. Giảinhì chỉ có năm mươi nghìn, ít hơn một nửa.
E rằng mẹ sẽ đau lòng đến nỗi không thể ngủ được.
Xuân Phi bật cười. - Đúng là không biết thế nào mới hài lòng.
Thuần Uyên không nói gì. Anh không biết nên nói gì. Nói theo em hay nóingược lại với em. Cô bé đang trong giai đoạn dậy thì, có nhiều quan điểm trái ngược với bố mẹ. Tuy biểu hiện không rõ rệt nhưng anh vẫn có thểcảm nhận được.Không gian chìm trong tĩnh lặng, Xuân Phi ho một tiếng phá tan sự tĩnh lặng ấy.
Thuần Uyên cao một mét tám. Anh quấn chăn cho em gái còn chân của mìnhthì thò ra ngoài.- Xuân Phi, đừng nghĩ nhiều quá, cố gắng lên thẳng hệđại học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bup-be-khieu-vu-voi-ai/3178712/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.