Ánh sáng yếu ớt xuyên qua cửa kính, hắt vào căn phòng.Xuân Phi ngồi dậy, bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt, sau này thực sự sẽsống một mình sao? Nhưng ngay lập tức khóe môi của cô từ từ nhếch lên,cuối cùng biến thành đường cong.
Cô không thể kìm được nghĩ đến hai từ “tái sinh”.Xuân Phi nhìn tờ lịchNaruto treo trên tường, ngày mùng 1 tháng 9 được khoanh tròn bằng bútđỏ, từ bây giờ đến ngày đó còn bốn ngày.
Chưa bao giờ Xuân Phi lại mong chờ ngày khai giảng như thế này. Trướcđây, mỗi khi đến ngày khai giảng của Học viện Giai Kỳ cũng là lúc mà cơn ác mộng của Xuân Phi bắt đầu. Bởi vì điều đó có nghĩa là, trong nửa năm tới, ngày nào cô cũng phải ở trong xe một tiếng rưỡi.
Nếu không may bị tắc đường đến muộn thì còn bị cô giáo phạt đứng. Tuynhiên những cơn ác mộng đó sắp trở thành dĩ vãng.Buổi sáng mẹ gọi điệnthoại nhắc nhở: “Sau khi cuộc thi piano kết thúc anh sẽ về thăm con.Trong thời gian này con không được gọi điện thoại cho anh. Tiền học phívà tiền sinh hoạt mẹ đã gửi vào thẻ của con rồi. Chưa biết kiếm tiền thì phải tiêu pha tiết kiệm một chút”.
Lúc ấy, Xuân Phi mới nhớ đến chuyện nộp học phí.Mọi người xếp hàng dàitrước chiếc máy ATM cuối đường. Khó khăn lắm mới chờ được đến buổi tốikhông có người, cô nhét thẻ vào máy, nhưng đợi rất lâu mà không thấytiền đâu.
Xuân Phi đứng ngây ở đó và nghĩ: Mình đúng là quá “maymắn”, gặp đúng cái máy ATM hỏng. Lúc ấy cô mới phát hiện ở một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bup-be-khieu-vu-voi-ai/3178705/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.