Chu Mạch Mạch ngồi yên trong phòng của khách sạn Bốn Mùa nổi tiếngtại mậu nghi đảo, ngẩn ngơ nhìn đại dương xanh thẳm gần trong gang tấcngoài cửa sổ, chỗ sâu nhất trong đáy lòng luôn có loại cảm giác trốngrỗng, giống như trong thân thể có một bộ phận nào đó bị thất lạc, ủ rũkhông có tinh thần.
Từ tiểu đảo hoang vu trở lại nếp sống mới của mậu nghi đảo đã haingày, ngày đó sau khi Hắc Lượng tìm được nàng và Vũ Tuyệt Luân, đã đembọn họ về khách sạn nghỉ ngơi, nàng ngủ suốt hơn một ngày mới tỉnh lại,chỉ là thân thể cùng tinh thần tuy mệt mỏi rã rời nhưng vẫn duy trì tiếp tục, cả người có vẻ vô thần.
Từ khi vào khách sạn, nàng không nhìn thấy Vũ Tuyệt Luân, nàng phithường lo lắng cho thương thế của hắn, căn cứ vào lễ phép, nàng hẳn nênđi thăm hắn, nhưng là, nàng ngay cả dũng khí đối mặt hắn cũng không có,vừa nghĩ đến nụ hôn nồng nhiệt kia, nghĩ đến chính mình không có phảnkháng mà đáp lại hắn, nàng không có mặt mũi nào mà đi ra khỏi phòng.
Nàng thực xin lỗi Đằng Tế, thực xin lỗi mẫu thân, rõ ràng đã có hônước, nàng lại hồn nhiên cùng nam nhân khác hôn đến quên mình, mà namnhân này tương lai lại là hảo huynh đệ của vị hôn phu…
Thực kém coi! Chu Mạch Mạch, ngươi thực sự quá kém cỏi!
Che lại khuôn mặt, nàng không ngừng mà tự trách, sám hối, thật hy vọng hết thảy chưa từng phát sinh…
Chính là, tại lúc hối hận rất nhiều, nàng không khỏi hoang mang, VũTuyệt Luân vì sao muốn hôn nàng? Là vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bup-be-cua-tieu-ba-vuong/126989/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.