Vũ Tuyệt Luân phát hiện, Chu Mạch Mạch phi thường im lặng, nếu khôngnghe qua nàng mở miệng, hắn thật đúng là hội nghĩ nàng chẳng qua chỉ làmột con búp bê.
Mái tóc đen dài buộc gọn trên đầu, thân mặc một chiếc váy len màutrắng, ở trên máy bay của tập đoàn tư nhân Vũ gia, nàng thủy chung giống như một người vợ nhỏ thu mình trong ghế ngồi, lặng lẽ ăn cơm, hoặc lànhắm mắt nghỉ ngơi, tuy rằng thoạt nhìn rất giáo dưỡng, nhưng nàng không bao giờ chủ động nói chuyện, cũng không tham gia trò chuyện, trônggiống như mắc chứng tự kỷ làm cho Vũ Tuyệt Luân bị chọc có chút bốc hỏa.
Nàng như vậy thật buồn bực, về sau như thế nào để ý toàn bộ Tường Hòa Hội Quán? Không biết làm thế nào để cùng người khác giao tế xã giao, bộ mặt đẹp có cái rắm dùng?
Càng khiến hắn khó chịu là, mí mắt của nàng luôn rũ xuống, không nhìn vào bất luận kẻ nào, hơn nữa không nhìn hắn, mỗi lần sắp đối mặt vớiánh mắt của hắn nàng tức khắc liền tránh đi, động tác nhỏ này khiến cơntức của hắn mọc lan tràn.
Đã vậy hài tử này còn không tự nhiên xoay tới xoay lui, rốt cuộc là đang làm cái quỷ gì?
Nghẹn nửa ngày, hắn nhịn không được hướng nàng đi tới, đặt mông ở ghế đối diện nàng ngồi xuống, chân dài còn thực kiêu ngạo trước mắt nàngvắt lên.
-”Uy, ngươi làm cái gì vậy? Không ai nói cho ngươi né tránh ánh mắtcủa người khác là hành vi không lễ phép sao? Ngươi mất hứng việc ta tớiđón ngươi cũng không nhất thiết khiến không khí tệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bup-be-cua-tieu-ba-vuong/126987/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.