Hứa Gia Văn vừa tỉnh lại cách đây không lâu, cậu phát hiện ra bản thân mình lúc này đang trong trạng thái linh hồn không hề có thực thể.
Thảo nào vừa nãy cậu ta lại hỏi cậu như vậy.
Nhưng cái cậu cần làm nhất bây giờ chính là tìm hiểu về nơi xa lạ này, cùng với lí do vì sao mình lại có mặt tại đây.
Nơi Hứa Gia Văn đang ở bây giờ là một căn phòng rộng lớn đầy cổ kính, dù cho có rất nhiều cửa sổ thì xung quanh vẫn không hề có một tia sáng lọt vào trong, tối tăm một cách đáng sợ.
Nó khiến cậu không thể phân biệt được thời gian, dù là ngày hay đêm thì nó cũng giống hệt như nhau, đều chìm trong một màn đêm tĩnh mịch.
Cậu rất ghét bầu không khí này, nó chẳng khác gì so với lúc bản thân mình chưa chết cả.
Hứa Gia Văn bước xuống giường đi đến cửa sổ ở gần đó để xem xét tình hình bên ngoài, nếu từ đây vẫn không thể quan sát được bao quát mọi thứ, có lẽ cậu phải rời khỏi căn phòng này.
Đến cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi, đứng ở nơi này nhìn xuống cậu hoàn toàn không thể nhìn thấy được bất cứ thứ gì, thay vào đó là một mảng âm u mờ ảo.
Cũng không biết nơi này thuộc quyền sở hữu của ai?
Mong rằng sau khi bước ra khỏi căn phòng này, thứ cậu phải đối mặt sẽ không quá đáng sợ.
Hứa Gia Văn chạm tay lên tay nắm cửa, mở ra thật khẽ để nó không phát ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bup-be-cua-quy-ngai-cong-tuoc/2848225/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.